/b:if> Rosien's Blog

Thứ Hai, 4 tháng 9, 2017

[Đại sư tỷ] Chương 4: Nghe nói đây là truyện tu tiên

Chương 4: Nghe nói đây là truyện tu tiên
Edit: Hắc Huyết Nguyệt
Beta: Trường Ca
——Δ——
Dưới cơn tức giận, tâm tình khó tránh khỏi không ổn định.
Đồng Mông thở sâu vài lần, lúc này mới dịu đi mấy phần.
Phất ống tay áo, nhẹ nhàng vén lên một sợi tóc rơi bên tai, khoé miệng mang theo ý cười, lại là Đại sư tỷ ôn tồn lễ độ, xuất trần thoát tục của Thanh Trúc Phong.
Lần phạt quỳ trong mưa này khiến nàng thật sự khó nuốt trôi, nhưng so với kiếp trước thì tốt hơn rất nhiều.
Đồng Mông cân nhắc về chuyện này, ngón trỏ bất giác gõ lên mặt đất, đôi mắt không khỏi nheo lại phân nửa. Lộ ra vẻ giảo hoạt.
Kiếp trước sau khi Hạm Đạm tỉnh dậy chưa từng miễn trừng phạt cho mình, quỳ ước chừng một ngày một đêm. Là Bình Bạch Lang xé rách da mặt với đối phương, cương quyết mang mình rời đi.
Nhưng kiếp này, Hạm Đạm vẫn thức tỉnh vào thời gian như cũ, nhưng việc đầu tiên đối phương làm sau khi tỉnh dậy, lại là miễn trừng phạt cho mình?
Bình Bạch Lang cũng xuất hiện sớm hơn, mà Hạm Đạm thậm chí không tiếc đả thương kẻ địch một nghìn tự tổn thương mình tám trăm, cũng muốn mình ở lại.
Kỳ lạ, kỳ lạ.
Những điều luẩn quẩn trong chuyện này, nàng nhất thời khó đoán ra, khó tránh khỏi có phần tức giận.
Nhưng binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn, dẫu cho Hạm Đạm nàng có thể phiên vân phúc vũ*, chỉ sợ không ngờ tới mình là người sống lại!
*Phiên vân phúc vũ: chỉ người hay thay đổi thất thường, hoặc người hay dùng thủ đoạn, tâm cơ sâu.
1.7
Ngoài phòng mưa phùn mông lung, trúc xanh tươi tốt, khí lạnh ẩm ướt dày đặc. Nhưng trong tiểu viện của phong chủ, lại không lạnh lẽo như bên ngoài. Lò linh thạch nóng hừng hực vẫn cháy mãi không ngừng. Dưới nền đất còn có trận pháp ổn định nhiệt độ, tuy ấm áp nhưng không khiến người ta cảm thấy khô nóng, vô cùng sảng khoái.
Lý Hạm Đạm mặc một bộ quần áo màu ngó sen, nghiêng người dựa lên tháp*, tự mình gối đầu lên cánh tay trắng nõn như ngọc. Nhìn đôi mày nhíu chặt, là biết đối phương ngủ cũng không yên.
*Tháp: Giường nhỏ và dài.
Vu bà bà theo bên mình cẩn thận chăm sóc.
Vu bà bà chính là thiếp thân thị nữ của mẫu thân hạm Đạm, thị nữ bên người trưởng lão Huyền Thiên Tông - Phượng Tiên Tử, từ nhỏ đã ở bên cạnh chiếu cố Phượng Tiên Tử. Hạm Đạm cũng do một tay nàng nuôi từ nhỏ đến lớn.
Sau này Phượng Tiên Tử đi du lịch đại lục, không tiện mang theo người hầu, nên để bà lão này chiếu cố Hạm Đạm.
Tư chất của nàng không cao, tu luyện suốt đời cũng chỉ đến được Trúc Cơ hậu kỳ, bây giờ đã sớm lớn tuổi.
Một lòng vì chủ, không có hai lòng, lúc thường Hạm Đạm rất tin tưởng nàng.
Thấy trên trán Hạm Đạm lại đổ mồ hôi lạnh, vội vàng lấy khăn mặt ấm áp lau đi.
Không biết lần này có phải do động tĩnh hơi lớn, hay là Hạm Đạm vốn đã tỉnh. Vu bà bà vừa lau xong, Hạm Đạm liền chậm rãi mở mắt.
‘”Ta ngủ bao lâu?”
Ngủ lâu quá rồi, cổ họng có chút khó chịu.
“Kể từ lần trước tỉnh dậy, đã qua hai ngày.”
Hạm Đạm "Nga" một tiếng, sau khi hộc máu hôn mê, lúc đó nàng có thức dậy một lần. Đáng tiếc còn chưa nói lời nào đã ngất đi, bây giờ vất vả lắm mới thanh tỉnh một chút.
Chính mình ngủ suốt ba ngày, may mắn thân thể này là người tu tiên, bằng không sẽ chết đói.
Dụi dụi khoé mắt, khi hôn mê nàng luôn mơ thấy một giấc mộng. Người lẫn vật trong mơ đều mơ hồ không rõ, nhưng nàng vẫn có thể biết đó là ai.
Đồng Mông, Bình Bạch Lang, Tử Như, Tô Ấu Nhã, Lãnh Bình, ma tu Nghệ Sinh và cả Hạm Đạm. Đều là nhân vật trong truyện của mình.
Trong mộng là cảnh trong "Thiên Đạo", là tình tiết Đồng Mông xông lên Thanh Trúc Phong, vì trả lại thù xưa.
Kết quả kế tiếp như thế nào, Lý Hạm Đạm nghĩ không ra.
Đại khái bởi vì chưa viết tới, cũng không biết nên viết thế nào. Bởi vì là mộng, tự động ở trong mộng bổ sung thêm tình tiết, tỉnh dậy là quên ngay.
Lý Hạm Đạm than nhẹ một tiếng, quả nhiên là không bình thường.
Nâng mắt nhìn về phía Vu bà bà, nói: “Kêu Đồng Mông tới gặp ta.”
Vu bà bà ra khỏi cửa nói với Từ Hư Không đang canh giữ bên ngoài, nói : “Phong Chủ muốn gặp Đồng Mông.”
Từ Hư Không chắp tay*, nói : “Sẽ đi ngay.”
*Là thế này:
Đồng thời truyền cho Lãnh Bình một đạo phù truyền âm, kêu nàng mau đến đây trông coi.
Sư phụ bị thương, sợ Tiểu Sư Thúc đến gây rối, tu vi của đệ tử hộ viện không cao. Đám đồ đệ bọn họ dù sao cũng phải trông giữ.
Lý Hạm Đạm còn chưa đợi đến lúc Đồng Mông qua đây, liền có một vị khách không mời mà đến.
Đệ tử vừa mới thông báo xong, Lăng Á Phong Chủ của phong bên cạnh liền không thể đợi được mà đẩy cửa tiến vào, nhanh nhẹn ngồi xuống, cầm chén uống một ngụm trà, tiêu sái dùng tay áo lau miệng.
“Hạm Đạm, ngươi không sao chứ. Đây là trà tốt, cũng chỉ có ngươi mới để ý mấy thứ màu mè này.”
Lý Hạm Đạm hắc tuyến*, người nọ đến để thăm hỏi, chứ không phải là tới để bới móc, đúng không?
*Là biểu cảm thế này:
Nếu mình nhớ không lầm, quan hệ giữa nguyên chủ và vị nữ phong chủ này cũng không tốt nhỉ.
Phải biết rằng nguyên chủ tự cho mình là tài giỏi, đối với tám vị phong chủ kia cũng không thân thiết mấy. Nhưng mà, bởi vì tài nguyên, quan hệ giữa các vị phong chủ vốn không thể nào tốt đẹp.
Nhưng vì nguyên chủ nàng một lòng tu hành, lại rất tận tâm chỉ bảo các đệ tử đời sau, phía trên còn có người mẹ là trưởng lão Huyền Thiên Tông, tu sĩ ở chủ phong rất yêu thích nàng.
Lăng Á và nàng thân cùng là nữ tu, lại khắp nơi không bằng nàng, tất nhiên sẽ có oán hận trong lòng. Vướng phải quy định của tông môn, tu sĩ Kim Đan trung kỳ không được lén tỷ thí (so tài), người làm trái sẽ bị trục xuất khỏi môn phái! Lúc này nàng ta mới từ bỏ ý định.
Lý Hạm Đạm trầm mặc, nghĩ rằng trước hết nghe xem đối phương muốn nói gì.
Trong lòng Lăng Á vô cùng vui sướng, nghĩ cái gì đều nói ra hết. “Hạm Đạm, ngươi cũng không phải là người không có mắt nhìn, tội gì phải giữ lại một kẻ bất lực như Bình Bạch Lang? Nhưng cũng chịu thôi, hôn ước của ngươi và gã là do trưởng bối định sẵn từ hồi nhỏ, việc này cũng không dễ giải quyết. Nam nhân này chung quy chỉ là một tên háo sắc, nhìn chòng chọc một đại mỹ nhân xinh đẹp, tính tình ôn nhã, lại không cường thế như ngươi, mới nói thôi đã thấy chênh lệch rồi.
Nhưng ngươi cần gì phải khi dễ người vô tội, trút giận cho mình? Lại làm bản thân bị thương, đến đại hội Linh Kiếm chỉ e cũng phải bỏ lỡ, haizz.”
Ngoài mặt Lý Hạm Đạm vẫn cười, trong lòng lại lấy kim đâm nàng ta một trăm lần.
Thầm nghĩ nếu ngươi là bạn tốt đối xử chân thành với ta, mấy lời này cứ tùy ngươi nói. Nhưng ta với ngươi vốn đã bất hoà, lời này cả trong lẫn ngoài đều là châm chọc, khi nói lại còn vênh váo tự đắc, khinh miệt mình. Giọng điệu kia làm người nghe chỉ muốn đấm nàng ta một phát.
Cả trong lẫn ngoài đều đang mắng mình a!
Nói mình không có mắt nhìn, thích kẻ bất lực. Lại sát muối lên miệng vết thương, dù biết Bình Bạch Lang còn chưa phải là phu quân của mình nhưng vẫn không thể tránh khỏi liên quan. Đoạn sau lại càng độc, nói Đồng Mông xinh đẹp hơn mình, tính cách cũng tốt hơn mình, dịu dàng nhu thuận. Đến cuối lại mắng mình giận chó đánh mèo lên người vô tội.
Lý Hạm Đạm thật muốn tát đối phương một cái, đồ vô giáo dục*, trưởng bối còn chưa ra mặt quản ta, ngươi một phong chủ xét về tướng mạo, xét về tu vi, xét về hậu thuẫn đều không bằng ta thì đứng đây rêu rao cái gì a!
*Nguyên văn [丫的], theo Baidu: Đại khái là "Đồ con riêng mất d*y", nhưng không nhất thiết phải dùng để chửi những người con riêng, sau này trở thành câu chửi ngoài miệng của rất nhiều người, không còn mang ý nghĩa vốn có nữa. Trong truyện có nghĩa là "đồ mất d*y". [TC: Mình ghi là "vô giáo dục" cho nó đỡ nặng nề :v]
1.8
Đầu năm nay, người tu tiên không chỉ tu tâm tu thân, tài ăn nói cũng không tồi a.
Lý Hạm Đạm lệ rơi đầy mặt, vừa gặp đã tặng mình một lễ lớn như vậy…
Cố tình nàng còn không thể phản kháng, không thể vén tay áo phát huy khí thế khi hét giá ở ngoài chợ để chửi lộn với người ta!
Bởi vì lấy tính cách của nguyên chủ, chỉ biết thản nhiên nhướng mày, sau đó dùng khóe mắt liếc đối phương một cái, hất cao cằm, cho đối phương nụ cười khẽ cao ngạo mà miệt thị.
# Ta không nhằm vào ngươi, ta đây là nói tất cả các vị ở đây đều là rác rưởi. #
Lý Hạm Đạm: ╰_╯ Shit, cái này có cọng lông ích lợi a! (= Ích lợi bé bằng cọng lông)
“Lăng Á sư thúc nghĩ nhiều rồi.”
Hạm Đạm nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Đồng Mông vừa lúc đi tới, vừa vào cửa đã nói một câu như vậy.
Đồng Mông hành lễ với Hạm Đạm, kêu một tiếng: “Sư phụ.”
Hạm Đạm hơi gật đầu, làm mặt lạnh, tỏ vẻ ta đã biết.
Trên dưới đánh giá Đồng Mông, đối phương không hề chật vật như mấy ngày trước quỳ trong mưa. Mặc một thân y phục trắng toát, đai lưng ôm lấy vòng eo uyển chuyển nhỏ nhắn, trên đầu cài cây trâm bạch ngọc, tóc dài đến eo.
Cả khuôn mặt không dùng son phấn. Môi mỏng như hoa thêu tháng ba, nhất là đôi mắt đào hoa ý cười trong suốt kia, không mang chút hơi thở tà vọng* nào.
*Tà vọng: Tà = không chính đáng; vọng = ngông cuồng.
Lý Hạm Đạm: Nữ nhi nhà ta đẹp như tranh a ~(﹃)
Đồng Mông hành lễ xong, xoay người nói với Lăng Á: “Sư thúc quanh năm không ở trong tông, có một số chuyện không hiểu rõ, chớ nên nhiều lời, nói hươu nói vượn làm cho người khác không vui. Đồng Mông tự phạm phải sai lầm, chọc giận sư phụ, bị phạt quỳ mấy canh giờ trong mưa là điều tất nhiên, vừa không tổn thương đến căn nguyên vừa tôi luyện ý chí của Đồng Mông. Chuyện của Tiểu sư thúc Bình Bạch Lang chỉ do người khác nói bậy, Lăng Á sư thúc học thức sâu rộng, sao có thể bị lời đồn bậc này lừa gạt? Về phần đại hội Linh Kiếm, không phải còn chưa kết thúc sao?”
Tuy rằng họa phong* tức khắc đổi từ tu tiên sang cung đấu, nhưng Hạm Đạm vẫn vô cùng thức thời ngồi xuống, nhếch lông mày, lạnh nhạt hất cằm, cho đối phương một ánh mắt cao ngạo mà miệt thị.
*Họa phong: Nôm na là phong cách của họa sĩ được thể hiện qua bức tranh. Trong truyện có nghĩa (đại khái) là "đặc điểm của tình huống":v

TC: Cuối mỗi chương đều có 1 phần "Tác giả có lời muốn nói", mình chỉ dịch lại phần nào có liên quan đến truyện như "tiểu kịch trường" v..vv... thôi nhé, vì tác giả toàn kể về mấy chuyện thường ngày của mình rồi cảm ơn độc giả thôi à :vv

Chủ Nhật, 3 tháng 9, 2017

CTNOCXPKP - Chương 71

Chương 71: Tế phẩm (24)
Edit & Beta: Trường Ca
Rất nhanh, vào lúc Đại phu nhân đang tìm cách giết người, có người phát hiện một hòm gỗ lớn ở trong hồ, thứ bên trong hòm gỗ lớn không phải là tế phẩm gì, mà là một cổ thây khô.
Cổ thây khô kia rất kinh khủng, dọa sợ toàn bộ người trấn trên, bởi vì ngọc bội trên người thây khô, cho nên đoàn người đều cho rằng, rất có thể đó chính là Phùng Cố, Phùng Cố bị giết, còn bị làm thành thây khô, bị người móc hết nội tạng, chặt đứt hai tay.
Phùng Cố và Phùng Thiên thật sự rất thông minh, bọn họ biết giết người như thế nào mới để cho người khác không hoài nghi đến mình, cũng biết cách quấy nhiễu suy đoán của người khác.
Nếu như Phùng Cố đã chết, vậy ai còn hoài nghi hắn là hung thủ? Nhưng tìm một người chết để thế thân thì quá khó, nhìn kỹ sẽ tìm ra sơ hở. Cho nên Phùng Cố mới nghĩ tới dùng mấy thứ như tế phẩm thây khô.
Thi thể được xử lý chống phân hủy, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng, chỉ cần chọn một tử thi có vóc dáng gần giống với Phùng Cố là được, tuổi tác không quá lớn. Cứ như vậy, giảm bớt độ khó khi tìm thi thể, cũng gia tăng cảm giác sợ hãi cho người khác, đây có thể gọi là một mũi tên bắn hai con chim.
Nhưng dù là như vậy, dường như bọn họ còn cảm thấy không hoàn mỹ, Phùng Thiên cũng còn lo lắng cho Phùng Cố, vậy nên Phùng Thiên đi ra ngoài, cố ý làm bị thương cánh tay của mình, khác biệt duy nhất giữa hắn và Phùng Cố trong mắt người ngoài đã bị giấu đi.
Một thây khô không thể nhìn ra dung mạo đã đủ dọa người, cũng đủ để gây nên người khác hoài nghi, bây giờ Phùng Thiên lại cố ra vẻ bí ẩn, rõ ràng là đang phân tán lực chú ý của mọi người.
Đại phu nhân hiển nhiên biết được, cổ thây khô kia không thể là Phùng Cố, mà Phùng Thiên trong phủ cũng không phải là Phùng Cố giả trang, bọn họ chỉ đang thực hiện một âm mưu mà thôi.
Bước kế tiếp của âm mưu này, là giết Phùng lão tam, giết lão quản gia, và giết chết Đại phu nhân.
Đại phu nhân cảm thấy không thể chờ được nữa, nàng phải ra tay trước, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Đại phu nhân nhìn như không ngừng càn quấy, nhưng thật ra là đang phối hợp với Phùng Thiên dời đi lực chú ý của mọi người, nàng tìm đạo sĩ đến làm phép, mỗi ngày lôi kéo người khác mà nói, người trong phủ kia có thể là Phùng Cố, thật ra là Phùng Cố giết Phùng Thiên, sau đó giả thành Phùng Thiên.
Người trấn trên đều rất sợ hãi, ngay cả những người trong nha môn cũng không dám điều tra chuyện này.
Mọi chuyện dường như rất thuận lợi, âm mưu giết người bắt đầu có tiến triển.
Nhưng rất không khéo là, đoàn người phủ Khai Phong đột nhiên đến trấn nhỏ, bắt đầu nhúng tay vào vụ án. Phủ Khai Phong có mấy người đến, điều tra về Xà Văn đồ đằng.
Nghê Diệp Tâm hỏi: “Rốt cuộc Xà Văn đồ đằng là thế nào?”
Đại phu nhân nói: “Ta không biết, ta chỉ biết miếng ngọc uyên ương kia, do mẫu thân của Phùng Thiên và Phùng Cố mang đến, là của hồi môn của nàng. Có vài thứ của nàng, đều có khắc Xà Văn đồ đằng kia.”
Đại phu nhân mới nói tới chỗ này, Kính vương bỗng nhiên lên tiếng, nói: “Miếng ngọc uyên ương? Có hình dáng thế nào?”
Nghê Diệp Tâm lấy ra ngọc uyên ương từ trong lòng*, Kính vương vừa thấy liền ngẩn người, lập tức nói: “Nghê hộ vệ, đưa nó cấp bản vương lấy tới.”
*Từ trong vạt áo ở trước ngực. Từ đầu truyện đến giờ gặp cụm từ này nhiều lần rồi, mà quên chú thích :v
Nghê Diệp Tâm đem ngọc uyên ương trình cho Kính vương, Kính vương lập tức nâng bằng hai tay, cẩn thận cầm trong tay nhìn một hồi, rồi lật ngược lại, thấy Xà Văn đồ đằng được khắc dưới ngọc uyên ương.
Đôi mắt Kính vương không nhịn được híp lại, đốt ngón tay nắm miếng ngọc hơi trắng bệch, bỗng nhiên ho kịch liệt.
Bọn thị vệ vội bước tới, nói: “Chủ tử…”
“Không có việc gì, không có việc gì…” Kính vương khoát tay áo một cái, nói: “Ta chỉ…”
Kính vương nói tới đây liền im lặng, tựa như đang chìm trong ký ức của chính mình, không nói gì nữa.
Xà Văn đồ đằng do nữ nhân mang đến, giống như một loại ký hiệu, được khắc ở phía dưới đồ vật mà nàng thấy quan trọng.
Miếng ngọc uyên ương này đã từng là tín vật đính ước của nữ nhân và nam nhân, chỉ là sau đó nữ nhân chết đi, tất cả mọi thứ liên quan tới nàng đều biến mất, nam nhân không muốn nghĩ đến nàng nữa, nên lấy hết đồ của nàng đem đi bán đổi thành vàng, ngược lại kiếm được một số tiền lớn.
Miếng ngọc uyên ương này bị lén lút giữ lại, từ đó đến giờ vẫn giấu trong thư phòng của Phùng Cố.
Sở dĩ hòm gỗ chứa thây khô có Xà Văn đồ đằng, đương nhiên do Phùng Cố khắc lên, dường như hắn đang tưởng niệm mẫu thân của mình.
Nghê Diệp Tâm nói: “Nhưng Xà Văn đồ đằng trên mặt đất sau lưng Phùng lão tam, không phải là Phùng Cố khắc lên, đúng không? Là ngươi khắc lên nhỉ.”
Đại phu nhân gật đầu.
Đại phu nhân muốn xuống tay giết người trước một bước, nàng vốn định chờ lão quản gia trở về, mới tiến hành kế hoạch giết người, nhưng không có đủ thời gian, vậy nên nàng quyết định giết chết Phùng lão tam trước đã, rồi mới giết lão quản gia sau.
Nàng thừa lúc Phùng gia không có người, trước tiên dụ Phùng lão tam đi ra, còn mình thì vụng trộm đi vào phòng của Phùng lão tam, khắc ký hiệu Xà Văn đồ đằng lên đất, rồi rời khỏi phòng của Phùng lão tam.
Phùng lão tam tuyệt đối không ngờ được rằng Đại phu nhân muốn giết hắn, hắn vẫn cho rằng, Đại phu nhân rất chán ghét Phùng Thiên và Phùng Cố, đứng chung chiến tuyến với mình.
Phùng lão tam tìm một vòng vẫn không thấy Đại phu nhân đâu, mới trở về phòng, sau đó Đại phu nhân mới làm bộ khoan thai đến chậm, đi vào phòng Phùng lão tam.
Phùng lão tam không nghi ngờ nàng, một chút đề phòng cũng không có, hắn căn bản không biết trong tay áo của Đại phu nhân có một con dao sắc bén.
Đại phu nhân rất bình tĩnh, nhưng trên mặt nàng có phần xám xịt, nói: “Ta dùng con dao kia, cắt đứt cổ họng hắn, không hề có chút do dự nào. Trước khi hắn chết, ta hỏi hắn, ngươi còn nhớ cô nương nhiều năm trước kia không? Hắn sợ hãi, như gặp ma vậy, ha ha ha ha…”
Đại phu nhân bắt đầu cười lớn, Phùng lão tam cứ vậy bị nàng giết chết. Máu tươi phun tung toé, làm bẩn y phục của Đại phu nhân, Đại phu nhân cởi áo ngoài ra, lau khô mặt và tay của mình, rồi nhanh chóng về tới phòng, trước tiên giấu đi y phục.
Vốn đã làm xong toàn bộ, kế hoạch giết người thứ nhất của Đại phu nhân coi như thành công. Nhưng đây là lần đầu tiên Đại phu nhân làm chuyện như vậy, nàng rất hồi hộp rất bất an, nàng tận mắt thấy máu tươi phun ra từ cổ họng của Phùng lão tam, nhưng vẫn sợ hắn chưa chết hẳn.
Vậy nên sau khi cân nhắc một hồi, Đại phu nhân quyết định quay lại nhìn một chút, chỉ nhìn chút thôi, lỡ như Phùng lão tam còn cứu được, vậy cứ đâm hắn thêm một dao.
Ngay sau đó Đại phu nhân lặng lẽ trở về, nhưng lần này rất không khéo, lúc nàng trở về, đụng phải một người.
Trong viện của Phùng lão tam tràn ngập mùi vị buồn nôn quỷ dị, có một người ngồi xổm bên cạnh thi thể Phùng lão tam, đang nhét thứ gì đó vào trong miệng Phùng lão tam.
Đại phu nhân chỉ đứng nhìn từ xa, đã biết người kia là ai, là Phùng Cố giả chết, quả nhiên hắn còn sống.
Lúc ấy Đại phu nhân chỉ cảm thấy vui mừng, Phùng Cố chắc hẳn là tới để giết Phùng lão tam, may mà mình đã xuống tay trước, tuy chỉ sớm hơn một chút.
Phùng Cố mau chóng nhận ra có người đến, hắn thấy Đại phu nhân, hắn không biết Phùng lão tam do Đại phu nhân giết, cũng không biết Đại phu nhân đã làm chuyện gì vì bọn họ, trong lòng hắn hận Đại phu nhân, trong số ba người hắn muốn giết, cũng có phần Đại phu nhân.
Đại phu nhân không thể kêu cứu, nàng chỉ có thể giả vờ sợ hãi đến không thể nói được, để Phùng Cố bắt được nàng.
Đại phu nhân nói: “Ta đã cho rằng ta sẽ được giải thoát, vào ngay lúc ấy… Ta đang nghĩ, tuyệt đối không thể để hắn giết ta, ta nhất định phải cắn lưỡi tự sát trước. Nhưng…”
Phùng Cố không muốn giết nàng, mà đánh nàng ngất xỉu, để lại một câu nói như vậy.
Phùng Cố nói không thể để bọn họ được lợi, phải làm cho bọn họ chết cùng một kiểu.
Lúc Đại phu nhân tỉnh lại quả thật đã bị đả kích, bởi vì lời của Phùng Cố, khiến nàng nhớ lại rõ ràng chuyện năm đó, nữ nhân xinh đẹp thiện lương tài giỏi kia…
Đại phu nhân khóc không ngừng, nàng không hề che giấu mà phát tiết tâm tình của mình, nàng cứ ngồi đấy nói nhảm, người khác chỉ nghĩ nàng bị đả kích đến điên rồi.
Buổi tối hôm ấy, Đại phu nhân thức dậy giữa đêm, lấy chậu than ngồi trong sân đốt y phục vấy máu, đồng thời đốt rất nhiều tiền giấy.
Tiểu nha hoàn phát hiện rồi chạy đến, hỏi Đại phu nhân đốt tiền giấy cho ai, nhưng Đại phu nhân không thể nói cho nàng biết. Đại phu nhân chỉ khóc lóc nói, là đốt tiền giấy cho chính mình, nàng biết mình sẽ chết.
Đã nhiều năm trôi qua, chưa có người nào đốt một tờ tiền giấy cho nữ nhân, Đại phu nhân vừa đốt vừa khóc.
Nội tạng trong miệng Phùng lão tam là Phùng Cố nhét vào, thật ra là một hành động trả thù, nếu giải thích, thì chẳng qua là đại biểu cho hành vi không tim không phổi của đám người Phùng lão tam.
Đại phu nhân đứt quãng nói tiếp: “Ta không ngờ tới lão quản gia sẽ tự sát… Ta vốn đã nghĩ xong phải giết hắn thế nào. Ta nghĩ, sau khi giết hắn, ta lập tức tự sát, khi đó ta có thể thật sự giải thoát rồi.”
Lão quản gia thấy Nghê Diệp Tâm cầm ngọc uyên ương, lập tức nghĩ tới bao nhiêu chuyện xưa, hình như hắn đã hiểu ra, rốt cuộc Phùng gia đang xảy ra chuyện gì.
Bọn họ, ai cũng nợ nữ nhân kia, càng thêm nợ nhi tử của nàng.
Lão quản gia tự sát, thắt cổ chết, trước khi chết, hắn viết một bức di thư, thừa nhận mình đã giết Phùng lão tam, thật ra là muốn thứ tội (?), hắn tưởng Phùng Cố và Phùng Thiên liên thủ giết người, mà không biết Phùng lão tam bị Đại phu nhân xuống tay giết trước.
Vậy nên khi Đại phu nhân nhìn thấy thi thể lão quản gia, trong đầu nàng chỉ còn lại một ý niệm, đó là tự sát. Nàng không có ý muốn giết Nghê Diệp Tâm, chỉ là hành động dời đi lực chú ý mà thôi.
Đại phu nhân nói ra tất cả mọi chuyện, rồi không chút sức sống ngồi ở nơi đó, ánh mắt có phần hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ gì.
Kính vương bỗng nhiên nói: “Phùng Cố ở đâu?”
“Phùng Cố…” Đại phu nhân nở nụ cười, nói: “Ta không biết, cho dù ta biết, ta cũng không nói cho các ngươi, hắn vô tội, người do ta giết, các ngươi giết ta là được.”
Trì Long nhỏ giọng nói: “Nghê đại nhân, làm sao bây giờ? Ta đi nha môn kêu người đến?”
Nghê Diệp Tâm lắc đầu, cung kính nói với Kính vương gia: “Vương gia, chuyện Phùng gia đã lộ ra chân tướng, lúc trước Vương gia dặn dò ty chức không cần nhúng tay vào vụ án này, bây giờ kính xin Kính vương…”
Kính vương nhìn Nghê Diệp Tâm, nói: “Nghê hộ vệ không nói, bản vương cũng suýt nữa quên mất. Vậy vụ án này, cho bản vương đến xử lý đi.”
Kính vương phất phất tay, nói: “Trước hết áp giải nữ nhân này lại.”
Một tên thị vệ bước tới, kéo Đại phu nhân dậy, Đại phu nhân rất vâng lời không hề phản kháng.
Có người đem thi thể lão quản gia ra khỏi phòng, lúc này mọi người mới rời đi.
Ngoài phòng vẫn còn rất nhiều người vây quanh, Phùng Thiên cũng ở đây, Phùng Thiên đứng ở cửa phòng, hắn không thấy tình cảnh bên trong, nhưng hắn có thể nghe được tiếng nói của mỗi người bên trong.
Đại phu nhân thấy Phùng Thiên liền sững sờ, vừa khóc vừa cười, biểu tình rất quỷ dị.
Phùng Thiên vẻ mặt trắng bệch, hắn không khóc, nhưng thân hình thoắt một cái, lập tức ngã xuống.
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, vội vàng chạy tới nâng Phùng Thiên dậy, nói: “Phùng công tử, không có chuyện gì chứ?”
Phùng Thiên tựa như không nghe thấy lời hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, nói: “Lời của ngươi… Đều là thật…”
Đại phu nhân không nói gì, dường như nàng sợ mình vừa mở miệng, bỗng nhiên lại không nỡ chết nữa.
Kính vương hơi phất ống tay áo, nói với thị vệ bên người: “Đi, đỡ Phùng công tử dậy, trước tiên dìu về phòng nghỉ ngơi.”
Thị vệ đứng bên trái Kính vương lập tức bước tới, nâng Phùng Thiên dậy, dìu hắn đi ra ngoài.
Phùng Thiên bị đỡ, hắn tựa như không còn chút sức lực, dù sao thân thể vốn không tốt, liên tục quay đầu nhìn Đại phu nhân vài lần, nhưng vẫn bị dìu đi.
Nghê Diệp Tâm thấy vậy, bước hai bước về phía ngoài viện, tư thế kia như muốn đi theo Phùng Thiên vậy.
Mộ Dung Trường Tình nhanh tay nhanh mắt, túm hắn lại, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Hết chương 71.

Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2017

[Đại sư tỷ] Chương 3: Không nghĩ ra tiêu đề

Chương 3: Không nghĩ ra tiêu đề
Edit: Hắc Huyết Nguyệt
Beta: Trường Ca
——Δ——
1.6
Lý Hạm Đạm bị thương hôn mê, toàn thể Thanh Trúc Phong cùng chung mối thù. Càng lúc càng nhìn Bình Bạch Lang không vừa mắt.
Về phần Đồng Mông...
Đại sư tỷ tính tình ôn hoà, xưa nay không giỏi về tranh luận, thường ngày nghiêm khắc tuân theo bản tâm (ý muốn lúc đầu), từ trước đến nay không gây ra rắc rối nào. Bị cuốn vào chuyện này, tất nhiên không thể trách nàng.
Hơn nữa lúc trước nàng bị phạt quỳ trong mưa rất lâu, toàn thân ướt đẫm, thường hay run cầm cập, nhưng vẫn không quên quan tâm sư phụ. Người như vậy, ai có thể đề phòng cho được?
Tam sư muội và tứ sư muội đưa Lý Hạm Đạm vào phòng tịnh dưỡng, bà lão cũng đi theo.
Lúc này bên ngoài chỉ còn mỗi Đồng Mông, Từ Hư Không, Tiểu sư muội Tử Như, vài tên đệ tử hộ viện và Bình Bạch Lang đã tuyệt vọng lại không biết hối cải.
Đồng Mông rũ mắt, nhẹ giọng thở dài. "Hôm nay thân thể sư phụ không được khoẻ, Tiểu sư thúc khi khác hẵng đến."
Đồng Mông có lòng khuyên bảo, Tử Như lại không để ý nhiều như vậy.
Nàng trời sinh tính tình hoạt bát ngay thẳng, lại nhỏ tuổi nhất, đang nghẹn một bụng tức, giờ lại thấy sư phụ ngã xuống, lập tức há mồm mắng Bình bạch Lang: "Phi, nếu không phải sư tổ tự mình đính hôn cho ngươi và sư phụ, loại người như ngươi sao có thể xứng đôi với sư phụ?! Với lại, Đại sư tỷ Đồng Mông là đệ tử chân truyền của Thanh Trúc Phong ta, vốn không có ý với ngươi. Ngươi không màng tới hôn ước, làm càn làm quấy, mệt cho Đại sư tỷ gọi ngươi một tiếng Tiểu sư thúc, nếu ta là ngươi, ta đã sớm xấu hổ đến chết."
Bình Bạch Lang vẻ mặt bối rối, tốt cho cái miệng nhỏ khéo ăn khéo nói!
Bàn về tu vi, bàn về địa vị, gã tự biết so ra kém Hạm Đạm. Nhưng chuyện tình cảm sao có thể cưỡng cầu? Chẳng qua chỉ vì lúc nhỏ trưởng bối đứng ra đính ước cho hai người họ. Hạm Đạm cũng không có bao nhiêu tình nghĩa với gã, thường ngày vẫn lạnh như băng, bây giờ hơn phân nửa là thẹn quá hoá giận.
Nhưng gã không thể nói ra lời này, đúng như lời Tử Như, về tình về lý gã đều không thể cãi lại.
Tuy Hạm Đạm là vị hôn thê của gã, nhưng trong tông môn, đại đa số đệ tử chỉ biết Hạm Đạm phong chủ, chứ không phải Bình Bạch Lang.
Thậm chí có đệ tử nhắc tới mình, còn không quên bổ sung một câu, gã là vị hôn phu của Hạm Đạm phong chủ.
Nhục nhã!
Đồng Mông thấy tình hình bị Tử Như làm cho lúng túng, ra mặt giảng hoà. "Canh giờ không còn sớm, sư phụ cần tịnh dưỡng, mời Tiểu sư thúc hôm khác lại đến."
Bình Bạch Lang cảm kích nhìn nàng, trong lòng dịu dàng. So với Hạm Đạm, đối phương tính tình ôn hoà, đối nhân xử thế có thêm mấy phần cảm thông, khoé mắt chân mày nhiễm đầy ý cười, khiến người nhìn như đang tắm gió xuân.
Lúc này được bắc cho bậc thang để xuống, Bình Bạch Lang kiên trì nói : "Hôm khác ta lại đến!"
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Tử Như vẫn lẩm nhẩm mấy tiếng. "Hừ!"
Đồng Mông che ngực, khó chịu ho lên mấy tiếng.
Tử Như kinh hoảng, nói: "Đại sư tỷ mau nghỉ ngơi đi!"
Từ Hư Không nhíu mày, nói: "Nhưng sư phụ..."
Đồng Mông nâng mắt nhìn hắn một cái, Từ Hư Không người này hành sự nghiêm cẩn, hắn nói thế hẳn là lo lắng không có lệnh của sư phụ, sư tỷ lại tự tiện nghỉ ngơi, khi sư phụ tỉnh lại chỉ sợ sẽ tăng thêm hình phạt.
Hắn nói vậy là có ý tốt, Đồng Mông cũng không trách hắn, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Sư phụ đã mở lời."
Từ Hư Không chắp tay, nói: "Tử Như ngươi đưa sư tỷ đi nghỉ ngơi, sư tỷ, bên sư phụ đã có ba người bọn ta và Vu bà bà chăm sóc, vậy là đủ rồi.''
Nhanh chóng chuẩn bị tốt mọi thứ, Đồng Mông cũng không kỳ kèo mè nheo, trở về tiểu viện của mình.
Bởi vì linh vũ xâm nhập đến xương cần nghỉ ngơi điều dưỡng, Tử Như không dám quấy rầy nàng, để nàng một mình ngồi vận công.
Sau khi Tử Như rời khỏi, Đồng Mông vốn ngồi nhắm mắt chậm rãi mở to mắt. Khác với vẻ ôn hoà thuần khiết như trước, vẻ mặt nàng hiện giờ, khoé mắt chân mày tràn ngập lạnh lẽo. Tựa như biến thành một người khác, khác một trời một vực so với lúc nãy.
"Hạm Đạm, kiếp trước ngươi hại ta rơi vào ma đạo, vạn kiếp bất phục. Giờ phút này ngươi làm hại ta rơi vào ma đạo, vạn kiếp bất phục. Giờ này ngày này, e là ngươi không ngờ được ta đã khác trước kia, thù này ta không thể không báo!" Đồng Mông lạnh lùng nói ra một câu như vậy, vốn là đôi mắt phượng thon dài câu nhân vô cớ hiện lên tà khí.
(*Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.)
1.7
... Kiếp trước ...
Hỏa Phượng - ma thú ở Vực sâu Vô Biên của Ma tộc - đốt chân hỏa thiêu cháy Thanh Trúc Phong, làn mưa lạnh tức khắc bốc hơi toàn bộ.
Phượng thét dài, phóng ra uy áp về phía tiểu viện của phong chủ Thanh Trúc Phong.
Đệ tử bế quan của phong đều mạnh mẽ phá quan mà ra.
Mà ba nữ đệ tử Lãnh Bình, Tô Ấu Nhã, Tử Như đã sớm tề tụ trong viện. Lấy ra pháp bảo của mình, nhìn chằm chằm Hoả Phượng từ trên trời giáng xuống kia.
Đến lúc nhìn thấy người mặc bạch y đứng trên Hỏa Phượng, đều kinh ngạc hô lên: "Đại sư tỷ!"
Vừa thấy mặt Đồng Mông, ba người liền âm thầm trao đổi.
Trong nháy mắt Hạm Đạm đã bước ra, khoanh tay mà đứng, tức giận la ba người: "Chẳng qua là một ma tu ác độc, sao có thể là Đại sư tỷ của các ngươi!"
Ba người không dám nói gì nữa, thấy Hậm Đạm tức giận như thế, lại nhìn tình hình hiện tại cũng hiểu được nữ tu trên Hoả Phượng kia đã sớm không còn là Đại sư tỷ ngày xưa.
Hôm nay đối phương còn dùng cách này đến Thanh Trúc Phong, nhất định không phải là chuyện tốt!
Tử Như đứng ra trước một bước, nói: "Đồng Mông, từ trước đến nay sư phụ đối xử với ngươi không tệ. Hôm nay trở về Thanh Trúc, ngươi lại làm gì thế!"
Đồng Mông cười lạnh: "Đối xử không tệ? Thật là buồn cười!"
Bình Bạch Lang xuất hiện phía sau nàng, tức giận mắng: "Hạm Đạm, ngươi làm đệ nhất nữ tu của Huyền Thiên Tông, người khác nghĩ ngươi có khí phách chính đạo, nhưng ta biết ngươi chỉ là lòng lang dạ sói."
Còn có một nam nhân yêu nghiệt, y phục hoa lệ, cười như không cười hừ nhẹ một tiếng.
Hạm Đạm ngẩng đầu nhìn đại đồ đệ ngày xưa, biểu tình lạnh lùng. Lúc Bình Bạch Lang xuất hiện, vẻ mặt bình tĩnh dùng hết toàn lực giả trang liền vỡ vụn trong nháy mắt.
Dựa vào cái gì?
Nàng mới là nữ tu được người chú ý nhất Tông Môn, là sư phụ | phong chủ mà đệ tử trong phong tôn kính nhất.
Nhưng bọn Bình Bạch Lang luôn thiên vị Đồng Mông, sư môn cũng coi trọng đối phương, mong đối phương đồng ý làm đệ tử trung tâm của chủ phong.
Nếu so về thời gian và vận may, đối phương hơn mình rất nhiều. Chẳng qua là một đệ tử suốt ngày ra vẻ hiền lành, bề ngoài xuất chúng. Đồng Mông nàng ta làm gì có tư cách so với mình?
"Ngươi muốn giết ta?" Hạm Đạm mở miệng. "Đáng tiếc ngươi không thể giết được ta..."
Lời của Hạm Đạm tựa như ma chú cay độc, như ảo như thực trong không trung, không ngừng vang lên bên tai Đồng Mông.
Đáng tiếc ngươi không thể giết được ta...
Đồng Mông đột nhiên bừng tỉnh, cả người phát run, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Ban nãy chưa ổn định tâm thần, không khỏi nhớ lại việc kiếp trước, suýt nữa tẩu hoả nhập ma.
Nàng hung hăng đấm lên tường, dùng lực rất mạnh, rách da rỉ máu, trong chốc lát trở nên dữ tợn.
"Không thể giết được ngươi? Kiếp trước ngươi phòng ngừa chu đáo, do ta sơ suất, kiếp này ta xem ngươi còn có thủ đoạn tày trời nào nữa!"
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Mông, là một nữ chính vô cùng vô cùng vô cùng Sue.
→_→ Nữ tử giỏi giang trên thế gian, người người theo đuổi cầu yêu bị cự tuyệt thì nàm thao?!
P/S: Sư thúc bá đạo yêu ta, ma tu yêu mị yêu ta, sư đệ lạnh nhạt cũng yêu ta.
Đồng Mông: Xin lỗi, đời này mục tiêu duy nhất của ta là sư phó trang (B). (trang B = giả vờ lạnh lùng v.v...)
Cám ơn hoả tiễn của người đọc "Không ngừng rớt hố", oanh!

[Đại sư tỷ] Chương 2: Tên chương thật là khó đặt quá a~

Chương 2: Tên chương thật là khó đặt quá a~
Edit: Hắc Huyết Nguyệt
Beta: Trường Ca
——Δ——
1.3
Một tuyệt sắc mỹ nhân như thế, quỳ gối dưới mưa, bộ dạng chọc người yêu thương.
Lý Hạm Đạm mở lời miễn trừng phạt, nàng lại như không nghe rõ, hai tròng mắt hơi mở to, đôi môi tái nhợt, cả người dại ra tại chỗ không dám nhúc nhích.
Mà sau khi Lý Hạm Đạm tỉnh dậy, trong lòng luôn có phần buồn bực.
Lần này cường chống ra ngoài muốn miễn phạt cho Đồng Mông. Không ngờ nàng lại cương quyết, tỏ vẻ ''Sư phụ kêu ta quỳ thì ta quỳ, cho dù người kêu ta đứng dậy, vậy nhất định là ta nghe lầm''.
Ai kỳ không tranh (1). Lý Hạm Đạm cầm ô đứng trên hành lang, nghiêng người cản gió, để mưa bụi phất lên người mình. Nhìn người quỳ trên sân không chịu đứng lên, dở khóc dở cười.
"Còn không đứng dậy?" Lý Hạm Đạm lại nói, ngữ khí mang theo chút tức giận.
Thật là không chịu thua kém!
Nhưng dù có mất mặt thì đó cũng là nữ nhi nhà mình...
Lúc trước Lý Hạm Đạm muốn viết một nữ chủ không Sue, nhưng trên trang DQ này Sue mới là nguyên tắc, muốn không Sue, rất khó...
Ngoại trừ diện mạo của Đồng Mông rất Sue, còn có tính cách của nàng.
Thiện lương, ôn nhu động lòng người, còn có phần thánh mẫu.
May là Lý Hạm Đạm kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm (2), không đắp nặn nàng trở thành hình tượng "Thành toàn cho người khác, chán ghét chính mình". Nhưng...... Tuy là như thế, Sue đã khắc vào sâu trong xương cốt Đồng Mông.
Người này đã chịu áp bách quá nhiều, một khi thay đổi, cơn bùng nổ sẽ không thể nào kiềm chế.
Bằng không làm sao Đồng Mông lại bước vào ma đạo?
Nghĩ đến đây, Lý Hạm Đạm có chút hưng phấn nho nhỏ. Quả nhiên đoạn sau nữ chính không phụ kỳ vọng mà hắc hoá..
Lý Hạm Đạm lại nghĩ đến thân phận của mình, cười không nổi.
Hạm đạm, Thanh Trúc Phong chủ, sau này là người bị trả thù nhiều nhất.
Lý Hạm Đạm: ┭┮﹏┭┮
Còn Hạm Đạm phong chủ, tính cách vốn trầm mặc nội liễm, không thể hiện rõ sự vui mừng ra ngoài mặt. Dù có nổi giận, cũng chỉ ở sau lưng cười đâm ngươi một đao, mà không nổi trận lôi đình lớn tiếng mắng chửi.
Loại tính cách này khiến cho Lý Hạm Đạm thân là hàng giả cải trang dễ hơn không ít.
Mà việc này muốn nói Đồng Mông có lỗi, thì chỉ là đoán mò, suy cho cùng vẫn do Bình Bạch Lang.
Nguyên chủ tất nhiên rất hận Bình bạch Lang, nhưng tuy rằng tư chất của Bình Bạch Lang không bằng nàng, lại ngang hàng với nàng. Vẻ mặt Lý Hạm Đạm thật là không làm sao được...
Về phần nguyên chủ lấy Đồng Mông "Khai đao", rốt cuộc chỉ là do không thể nuốt trôi cục tức mang tên "Ghen tị".
Mà người nào đó sống lại đối mặt với Đồng Mông, nào còn ghen tị nữa? Thật là quá đau lòng!
Thấy Đồng Mông còn không chịu đứng dậy, Lý Hạm Đạm lại một lần nữa mở miệng. "Nếu ngươi muốn quỳ, thì quỳ đến khi mưa tạnh đi."
Đồng Mông nghe vậy, nào dám không đứng dậy?
Tuy mọi chuyện phát triển hơi khác so với kiếp trước, nhưng Đồng Mông vẫn muốn đứng lên. Nếu nàng còn cố chống cự, không khỏi đại thương nguyên khí.
Giả vờ vui vẻ, vội vàng cúi đầu cảm tạ. "Đa tạ sư phụ!"
Trong nháy mắt cúi đầu, đáy mắt Đồng Mông tràn ngập thù hận. Nếu không phải tình hình bắt buộc, làm sao nàng có thể bái người này làm sư phụ thêm lần nữa! Chỉ hận không thể chém thành trăm mảnh!
Lúc sau ngẩng đầu, hai mắt trong trẻo sáng ngời, nào còn vẻ hung ác lúc nãy.
Nhưng mà nàng quỳ đã lâu, bây giờ không thể nhúc nhích. Hai chân đã tê cứng từ lâu, vừa cử động đã run bần bật. Nàng chống hai tay trên mặt đất, muốn chậm rãi bò dậy.
Phịch một tiếng, rõ là tiếng cửa ngoại viện bị pháp thuật mở toang. Âm thanh bị tiếng mưa che đôi chút, lại rõ ràng truyền vào tai ba người trong viện.
Có tiếng đệ tử khuyên can: "Sư thúc, sư phụ đang nghỉ ngơi......"
"Ta tới tìm Đồng Mông!" Người chưa đến, tiếng đã tới trước.
Cửa tiểu viện bị đẩy ra từ bên ngoài.
Lý Hạm Đạm nghe tiếng liền nâng mắt nhìn lướt qua. Một nam tử trẻ tuổi hùng hổ đẩy cửa ra, đối phương mặc một thân xiêm áo màu lam, bên hông thắt đai lưng màu đen, ngọc thạch trắng tinh treo lủng lẳng. Trên đầu cột ngọc quan (4), cài thành búi tóc, tướng mạo không phải thượng thừa, nhưng khuôn mặt mang nét hiền hoà ôn nhã.
1.4
Bình Bạch Lang không hề chú ý đến chủ viện là Lý Hạm Đạm. Ngược lại trước tiên nhìn thấy Đồng Mông đang nửa quỳ nửa đứng trên đất, sốt ruột tiến lên phía trước muốn đỡ đối phương: "Đồng Mông, ngươi không sao chứ!"
Thân hình Đồng Mông cứng đờ một chút, sau khi mượn lực đứng dậy, lại bất động thanh sắc lảo đảo bước sang bên cạnh mấy bước, lại bị Bình Bạch Lang giữ chặt.
"Đa tạ sư thúc......" Đồng Mông nói rồi lại dời đi mấy bước, kéo dài khoảng cách với gã.
Hôm nay Bình Bạch Lang đến đây là vì Đồng Mông. Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, môi tím tái, thân hình gầy yếu bị mưa làm ướt nhẹp càng thêm phần đơn bạc, thỉnh thoảng lại run rẩy vì lạnh.
Hiện giờ người trong lòng có kết cục như vậy, lòng đầy giận dữ, chỉ kiếm vào Lý Hạm Đạm. "Hạm Đạm, ngươi chớ khinh người quá đáng!''
Cơn mưa ở Thanh Trúc Phong rét lạnh như thế, Kim Đan tu sĩ cũng không dám ương ngạnh đối kháng. Hạm Đạm lại bắt Đồng Mông kiên cường chịu đựng, Đồng Mông mới đột phá Trúc Cơ Trung kỳ chưa được bao lâu, bây giờ mưa lạnh thấm thân, căn cơ tất sẽ bị trọng thương, thật là độc ác!
"Phong chủ!"
Đệ tử hộ viện Thanh Trúc Phong đã đuổi tới.
Rồi sau đó, vài đệ tử nội viện cũng chạy đến, lấy nam đệ tử kia làm chủ.
Thân thể Lý Hạm Đạm không khoẻ, lúc này sắc mặt so với Đồng Mông cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Hơn nữa nàng mới đến, sợ mình càng nói càng sai, liền liếc mắt ra hiệu cho nam đệ tử kia.
Thân thể sư phụ không tốt, sư thúc lại đến đạp cửa, thân là đồ đệ tất nhiên phải đứng ra bảo vệ.
Thân là tác giả của tiểu thuyết, nàng đương nhiên biết bốn người này là đệ tử của Hạm Đạm. Trong đó nam tu kia là nhị đồ đệ, tên là Từ Hư Không.
Từ Hư Không kia được Hạm Đạm ra lệnh, vừa mở miệng đã hùng hổ dọa người, không cho gã cơ hội chiếm tiện nghi: ''Bình sư thúc, ngươi tự xông vào tiểu viện của Thanh Trúc, lại chỉ kiếm vào Thanh Trúc Phong Chủ của chúng ta, là có ý gì!''
"Hạm Đạm, Đồng Mông là đại đồ đệ của ngươi, ngươi......"
Bình Bạch Lang còn chưa dứt lời, đã bị Từ Hư Không chặn lại. "Tiểu sư thúc lo lắng nhiều rồi, Đại sư tỷ là thủ tịch đệ tử của Thanh Trúc Phong (3), thường ngày sư phụ chắc chắn sẽ luôn quan tâm săn sóc Đại sư tỷ, không cần Tiểu sư thúc quan tâm, tự mình đến cửa!''
Lý Hạm Đạm thiếu chút nữa không nhịn được mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhanh mồm nhanh miệng thật là tốt!
Đúng vậy, một tu sĩ ngoại phong (5) tuỳ tiện nhúng tay thì không thể nói nổi, huống chi việc này còn do ngươi mà ra.
Vị hôn thê bị bệnh, ngươi không quan tâm, nghe Đồng Mông chịu khổ lại tìm tới cửa. Nếu chỉ nói hai câu cầu tình thì thôi đi, hôm nay lại phá cửa mà vào, hùng hùng hổ hổ, đây là đang khi dễ Thanh trúc Phong không có ai ?!
Đây cũng là cảm tưởng trong lòng đệ tử của Hạm Đạm.
Sư phụ trừng phạt Đồng Mông, khiến người ta phải lạnh lòng. Nhưng người mà bọn họ chán ghét vẫn là Bình Bạch Lang, tiểu nhân đứng núi này trông núi nọ như vậy làm sao xứng với sư phụ, còn dám mơ tưởng đến Đại sư tỷ!
Vốn là một Tiểu sư thúc không thân thiết gì, lại hại sư phụ và Đại sư tỷ nảy sinh khoảng cách, thật là không thể tha thứ được.
Bình Bạch Lang biết mình đuối lý, nhưng từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bây giờ làm sao có thể nghe lọt?
Gã tiến lên một bước, nghiến răng nghiến lợi nói với Lý Hạm Đạm: ''Hạm Đạm, ngươi và ta quen biết đã lâu, hà cớ phải náo loạn đến mức này. Đồng Mông bị thương, ta phải mang nàng ấy đi!''
Lời này vừa nói ra, đã đuổi Lý Hạm Đạm.
Đứng nơi đầu sóng ngọn gió, Lý Hạm Đạm kiên trì mở miệng, lời nói vô cùng thẳng thắn: "Bình Bạch Lang, nếu ngươi nói chúng ta quen biết đã lâu, vậy tại sao phải giải trừ hôn ước với ta, di tình biệt luyến! Ngươi nên hiểu cho rõ, Đồng Mông là đệ tử của ta!''
Nói xong nàng lại ho khan vài tiếng, chân mềm thân hình lung lay sắp đổ, lão bà vội vàng đỡ lấy nàng.
Nếu nguyên chủ ở đây, Bình Bạch Lang lăng mạ nàng như thế, tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy. Lý Hạm Đạm hiểu rõ, bây giờ nàng là Hạm Đạm phong chủ, không thể nhát gan yếu đuối.
Nếu hành vi quá mức đột ngột, khó tránh khỏi có người nghi ngờ.
Trong truyện Bình Bạch Lang cùng Hạm Đạm cãi nhau một hồi, cưỡng chế mang Đồng Mông đi, nhưng đã tới thế giới này, Lý Hạm Đạm phải xoát độ hảo cảm tất nhiên không thể để đối phương toại nguyện.
Nếu Đồng Mông bị mang đi, mười ngày nửa tháng không thấy người, làm sao nàng có thể xoát độ hảo cảm?!
Đã nói đến nước này, không cần nhiều lời nữa.
Bình Bạch Lang muốn mang Đồng Mông đi. Lý Hạm Đạm vừa thu lại tầm mắt, bỗng cả kinh.
Trong truyện bởi vì nguyên chủ bị thương, cưỡng chế dùng pháp thuật chỉ làm vết thương nặng hơn, nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ huỷ hoại linh thể. Mà trong đám đệ tử lại không ai ngăn được Bình Bạch Lang đang ở Kim Đan sơ kỳ, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã dẫn người đi.
Lúc này không như trong truyện, Lý Hạm Đạm nói gì cũng không để cho Bình Bạch Lang toại nguyện.
Theo bản năng khoát tay, một cỗ linh áp (áp lực do linh lực phát ra) từ trên không dồn xuống. Cơn gió nổi lên san bằng mặt đất, mưa bụi nhỏ giọt tí tách trong không trung dồn thành cụm, xoay vòng quất mạnh về phía Bình Bạch Lang, đánh bay gã ra ngoài.
Lần này Lý hạm Đạm ra tay rất nặng, dùng cả mười phần công lực
Đây là lần đầu nàng sử dụng pháp thuật, cực kỳ mới lạ, theo bản năng xuất ra toàn lực. Bình Bạch Lang tuy bị nàng đánh bay, nhưng vẫn chưa chết được.
Lý Hạm Đạm thoát lực, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, mãnh liệt nửa quỳ xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Trong lúc hoảng hốt, thấy Bình Bạch Lang nghiêng ngả bò dậy, Lý Hạm Đạm vươn tay chỉ về hướng Đồng Mông vẫn luôn cúi đầu im lặng.
Thong thả mà lao lực nói ra hai chữ. "Ở lại......"
Lâm vào trong bóng tối.
Bản thân mạnh mẽ vận dụng pháp thuật, bị phản phệ gây hôn mê. Như vậy sẽ có lợi cho Bình Bạch Lang thừa dịp lấn tới, Đồng Mông vẫn bị gã bắt đi........
1.5
Đồng Mông lạnh lùng nhìn trò chơi khôi hài này. Tuy có phần khác biệt với kiếp trước, nhưng đại khái vẫn tương tự.
Mỗi khi ánh mắt người khác đảo qua, nàng mới thu lại hơi thở của mình.
Thời khắc Lý Hạm Đạm ra tay, nàng không hề nghĩ tới. Thật sự kỳ quái...
Bình Bạch Lang vừa thấy Lý Hạm Đạm hôn mê, vui mừng vô cùng, lảo đảo đứng dậy, đi về phía Đồng Mông. Đệ tử hộ viện thấy gã tiến lên, hét một tiếng, bắt đầu xuất ra linh khí bản thân.
Bình Bạch Lang vươn tay muốn đưa Đồng Mông đi, lại bị đối phương né tránh.
Đồng Mông giống mấy tên đệ tử nội môn kia, thấy sư phụ bất tỉnh, kinh hô một tiếng, vội vàng muốn tiến lên xem xét tình huống.
Bình Bạch Lang tan nát cõi lòng, vẻ mặt suy sút, nỉ non: "Đồng Mông."
Đồng Mông dừng lại bước chân, hai mắt ngập nước, nhìn gã lắc đầu. Nàng lại khẽ cắn môi dưới, chọc người trìu mến, miệng ngập ngừng nói: "Tiểu sư thúc, thật xin lỗi, Đồng Mông không có ý này......"
Lời chưa nói hết, ý đã rõ.
Bình Bạch Lang hồn xiêu phách lạc.
Đồng Mông không nhìn gã nữa, bước nhanh đến bên cạnh Lý Hạm Đạm cẩn thận xem xét.
Những người khác nhường đường cho nàng, Đại sư tỷ có tu vi cao nhất, để nàng kiểm tra là tốt nhất. Nếu Đại sư tỷ cũng không có cách, chỉ có thể tới chủ phong mời người.
Đồng Mông tập trung tinh thần, quả nhiên là linh lực phản phệ, vết thương cũ tái phát. Chắc phải nghỉ ngơi cả tháng. "Bên ngoài rất lạnh, mau đem sư phụ vào phòng tịnh dưỡng.''
Từ Hư Không nhướng đôi lông mày kiếm rậm, nói: "Lần này sư phụ thật liều lĩnh. Đại sư tỷ, có thể thấy trong lòng sư phụ vẫn có ngươi......"
"Ta hiểu được." Đồng Mông gật đầu, mỏi mệt lại mỉm cười nói. Tỏ vẻ hiểu được sư phó làm vậy là có ý gì.
Cúi đầu nhìn về phía Lý Hạm Đạm, đáy mắt lại hiện lên một tia rét lạnh sắc nhọn.
Lý Hạm Đạm lo cho mình sao? Chê cười, sợ rằng lại có hậu chiêu đang chờ mình.
So với việc trốn tránh nàng, không bằng xem thử nữ nhân này lại muốn làm cái quỷ gì!
...
(1) Ai kỳ không tranh: Trích từ câu "Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ không tranh." (Buồn vì kỳ bất hạnh, giận vì kỳ không tranh). Ý toàn câu: Cảm thấy thương xót vì cảnh ngộ của người nào đó, cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối khi cô ấy/anh ấy không chịu đấu tranh vì hoàn cảnh của mình.
"Kỳ" là đại từ nhân xưng (đại từ tân ngữ), chỉ một người nào đó mà không rõ tên, tuổi... (= Him, her, them, trong tiếng Anh).
(2) Kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm: Khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ.
(3) Thủ tịch đệ tử = Đại khái là đệ tử thân truyền, đệ tử lớn nhất do đích thân Hạm Đạm thu nhận (lớn nhất ở đây là thu làm đệ tử sớm nhất nên được làm đại đệ tử chứ không phải là tuổi tác lớn nhất :v)
(4) Ngọc quan:
(5) Tu sĩ ngoại phong = Tu sĩ không phải là người của núi đó, từ một núi khác đến thăm
(5) Tu sĩ ngoại phong = Tu sĩ không phải là người của núi đó, từ một núi khác đến thăm.