/b:if> Rosien's Blog: [Đại sư tỷ] Chương 3: Không nghĩ ra tiêu đề

Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2017

[Đại sư tỷ] Chương 3: Không nghĩ ra tiêu đề

Chương 3: Không nghĩ ra tiêu đề
Edit: Hắc Huyết Nguyệt
Beta: Trường Ca
——Δ——
1.6
Lý Hạm Đạm bị thương hôn mê, toàn thể Thanh Trúc Phong cùng chung mối thù. Càng lúc càng nhìn Bình Bạch Lang không vừa mắt.
Về phần Đồng Mông...
Đại sư tỷ tính tình ôn hoà, xưa nay không giỏi về tranh luận, thường ngày nghiêm khắc tuân theo bản tâm (ý muốn lúc đầu), từ trước đến nay không gây ra rắc rối nào. Bị cuốn vào chuyện này, tất nhiên không thể trách nàng.
Hơn nữa lúc trước nàng bị phạt quỳ trong mưa rất lâu, toàn thân ướt đẫm, thường hay run cầm cập, nhưng vẫn không quên quan tâm sư phụ. Người như vậy, ai có thể đề phòng cho được?
Tam sư muội và tứ sư muội đưa Lý Hạm Đạm vào phòng tịnh dưỡng, bà lão cũng đi theo.
Lúc này bên ngoài chỉ còn mỗi Đồng Mông, Từ Hư Không, Tiểu sư muội Tử Như, vài tên đệ tử hộ viện và Bình Bạch Lang đã tuyệt vọng lại không biết hối cải.
Đồng Mông rũ mắt, nhẹ giọng thở dài. "Hôm nay thân thể sư phụ không được khoẻ, Tiểu sư thúc khi khác hẵng đến."
Đồng Mông có lòng khuyên bảo, Tử Như lại không để ý nhiều như vậy.
Nàng trời sinh tính tình hoạt bát ngay thẳng, lại nhỏ tuổi nhất, đang nghẹn một bụng tức, giờ lại thấy sư phụ ngã xuống, lập tức há mồm mắng Bình bạch Lang: "Phi, nếu không phải sư tổ tự mình đính hôn cho ngươi và sư phụ, loại người như ngươi sao có thể xứng đôi với sư phụ?! Với lại, Đại sư tỷ Đồng Mông là đệ tử chân truyền của Thanh Trúc Phong ta, vốn không có ý với ngươi. Ngươi không màng tới hôn ước, làm càn làm quấy, mệt cho Đại sư tỷ gọi ngươi một tiếng Tiểu sư thúc, nếu ta là ngươi, ta đã sớm xấu hổ đến chết."
Bình Bạch Lang vẻ mặt bối rối, tốt cho cái miệng nhỏ khéo ăn khéo nói!
Bàn về tu vi, bàn về địa vị, gã tự biết so ra kém Hạm Đạm. Nhưng chuyện tình cảm sao có thể cưỡng cầu? Chẳng qua chỉ vì lúc nhỏ trưởng bối đứng ra đính ước cho hai người họ. Hạm Đạm cũng không có bao nhiêu tình nghĩa với gã, thường ngày vẫn lạnh như băng, bây giờ hơn phân nửa là thẹn quá hoá giận.
Nhưng gã không thể nói ra lời này, đúng như lời Tử Như, về tình về lý gã đều không thể cãi lại.
Tuy Hạm Đạm là vị hôn thê của gã, nhưng trong tông môn, đại đa số đệ tử chỉ biết Hạm Đạm phong chủ, chứ không phải Bình Bạch Lang.
Thậm chí có đệ tử nhắc tới mình, còn không quên bổ sung một câu, gã là vị hôn phu của Hạm Đạm phong chủ.
Nhục nhã!
Đồng Mông thấy tình hình bị Tử Như làm cho lúng túng, ra mặt giảng hoà. "Canh giờ không còn sớm, sư phụ cần tịnh dưỡng, mời Tiểu sư thúc hôm khác lại đến."
Bình Bạch Lang cảm kích nhìn nàng, trong lòng dịu dàng. So với Hạm Đạm, đối phương tính tình ôn hoà, đối nhân xử thế có thêm mấy phần cảm thông, khoé mắt chân mày nhiễm đầy ý cười, khiến người nhìn như đang tắm gió xuân.
Lúc này được bắc cho bậc thang để xuống, Bình Bạch Lang kiên trì nói : "Hôm khác ta lại đến!"
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Tử Như vẫn lẩm nhẩm mấy tiếng. "Hừ!"
Đồng Mông che ngực, khó chịu ho lên mấy tiếng.
Tử Như kinh hoảng, nói: "Đại sư tỷ mau nghỉ ngơi đi!"
Từ Hư Không nhíu mày, nói: "Nhưng sư phụ..."
Đồng Mông nâng mắt nhìn hắn một cái, Từ Hư Không người này hành sự nghiêm cẩn, hắn nói thế hẳn là lo lắng không có lệnh của sư phụ, sư tỷ lại tự tiện nghỉ ngơi, khi sư phụ tỉnh lại chỉ sợ sẽ tăng thêm hình phạt.
Hắn nói vậy là có ý tốt, Đồng Mông cũng không trách hắn, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Sư phụ đã mở lời."
Từ Hư Không chắp tay, nói: "Tử Như ngươi đưa sư tỷ đi nghỉ ngơi, sư tỷ, bên sư phụ đã có ba người bọn ta và Vu bà bà chăm sóc, vậy là đủ rồi.''
Nhanh chóng chuẩn bị tốt mọi thứ, Đồng Mông cũng không kỳ kèo mè nheo, trở về tiểu viện của mình.
Bởi vì linh vũ xâm nhập đến xương cần nghỉ ngơi điều dưỡng, Tử Như không dám quấy rầy nàng, để nàng một mình ngồi vận công.
Sau khi Tử Như rời khỏi, Đồng Mông vốn ngồi nhắm mắt chậm rãi mở to mắt. Khác với vẻ ôn hoà thuần khiết như trước, vẻ mặt nàng hiện giờ, khoé mắt chân mày tràn ngập lạnh lẽo. Tựa như biến thành một người khác, khác một trời một vực so với lúc nãy.
"Hạm Đạm, kiếp trước ngươi hại ta rơi vào ma đạo, vạn kiếp bất phục. Giờ phút này ngươi làm hại ta rơi vào ma đạo, vạn kiếp bất phục. Giờ này ngày này, e là ngươi không ngờ được ta đã khác trước kia, thù này ta không thể không báo!" Đồng Mông lạnh lùng nói ra một câu như vậy, vốn là đôi mắt phượng thon dài câu nhân vô cớ hiện lên tà khí.
(*Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.)
1.7
... Kiếp trước ...
Hỏa Phượng - ma thú ở Vực sâu Vô Biên của Ma tộc - đốt chân hỏa thiêu cháy Thanh Trúc Phong, làn mưa lạnh tức khắc bốc hơi toàn bộ.
Phượng thét dài, phóng ra uy áp về phía tiểu viện của phong chủ Thanh Trúc Phong.
Đệ tử bế quan của phong đều mạnh mẽ phá quan mà ra.
Mà ba nữ đệ tử Lãnh Bình, Tô Ấu Nhã, Tử Như đã sớm tề tụ trong viện. Lấy ra pháp bảo của mình, nhìn chằm chằm Hoả Phượng từ trên trời giáng xuống kia.
Đến lúc nhìn thấy người mặc bạch y đứng trên Hỏa Phượng, đều kinh ngạc hô lên: "Đại sư tỷ!"
Vừa thấy mặt Đồng Mông, ba người liền âm thầm trao đổi.
Trong nháy mắt Hạm Đạm đã bước ra, khoanh tay mà đứng, tức giận la ba người: "Chẳng qua là một ma tu ác độc, sao có thể là Đại sư tỷ của các ngươi!"
Ba người không dám nói gì nữa, thấy Hậm Đạm tức giận như thế, lại nhìn tình hình hiện tại cũng hiểu được nữ tu trên Hoả Phượng kia đã sớm không còn là Đại sư tỷ ngày xưa.
Hôm nay đối phương còn dùng cách này đến Thanh Trúc Phong, nhất định không phải là chuyện tốt!
Tử Như đứng ra trước một bước, nói: "Đồng Mông, từ trước đến nay sư phụ đối xử với ngươi không tệ. Hôm nay trở về Thanh Trúc, ngươi lại làm gì thế!"
Đồng Mông cười lạnh: "Đối xử không tệ? Thật là buồn cười!"
Bình Bạch Lang xuất hiện phía sau nàng, tức giận mắng: "Hạm Đạm, ngươi làm đệ nhất nữ tu của Huyền Thiên Tông, người khác nghĩ ngươi có khí phách chính đạo, nhưng ta biết ngươi chỉ là lòng lang dạ sói."
Còn có một nam nhân yêu nghiệt, y phục hoa lệ, cười như không cười hừ nhẹ một tiếng.
Hạm Đạm ngẩng đầu nhìn đại đồ đệ ngày xưa, biểu tình lạnh lùng. Lúc Bình Bạch Lang xuất hiện, vẻ mặt bình tĩnh dùng hết toàn lực giả trang liền vỡ vụn trong nháy mắt.
Dựa vào cái gì?
Nàng mới là nữ tu được người chú ý nhất Tông Môn, là sư phụ | phong chủ mà đệ tử trong phong tôn kính nhất.
Nhưng bọn Bình Bạch Lang luôn thiên vị Đồng Mông, sư môn cũng coi trọng đối phương, mong đối phương đồng ý làm đệ tử trung tâm của chủ phong.
Nếu so về thời gian và vận may, đối phương hơn mình rất nhiều. Chẳng qua là một đệ tử suốt ngày ra vẻ hiền lành, bề ngoài xuất chúng. Đồng Mông nàng ta làm gì có tư cách so với mình?
"Ngươi muốn giết ta?" Hạm Đạm mở miệng. "Đáng tiếc ngươi không thể giết được ta..."
Lời của Hạm Đạm tựa như ma chú cay độc, như ảo như thực trong không trung, không ngừng vang lên bên tai Đồng Mông.
Đáng tiếc ngươi không thể giết được ta...
Đồng Mông đột nhiên bừng tỉnh, cả người phát run, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Ban nãy chưa ổn định tâm thần, không khỏi nhớ lại việc kiếp trước, suýt nữa tẩu hoả nhập ma.
Nàng hung hăng đấm lên tường, dùng lực rất mạnh, rách da rỉ máu, trong chốc lát trở nên dữ tợn.
"Không thể giết được ngươi? Kiếp trước ngươi phòng ngừa chu đáo, do ta sơ suất, kiếp này ta xem ngươi còn có thủ đoạn tày trời nào nữa!"
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Mông, là một nữ chính vô cùng vô cùng vô cùng Sue.
→_→ Nữ tử giỏi giang trên thế gian, người người theo đuổi cầu yêu bị cự tuyệt thì nàm thao?!
P/S: Sư thúc bá đạo yêu ta, ma tu yêu mị yêu ta, sư đệ lạnh nhạt cũng yêu ta.
Đồng Mông: Xin lỗi, đời này mục tiêu duy nhất của ta là sư phó trang (B). (trang B = giả vờ lạnh lùng v.v...)
Cám ơn hoả tiễn của người đọc "Không ngừng rớt hố", oanh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đang trong thời gian chờ xét duyệt, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi sự đồng ý từ chủ blog.