/b:if> Rosien's Blog: [Đại sư tỷ] Chương 4: Nghe nói đây là truyện tu tiên

Thứ Hai, 4 tháng 9, 2017

[Đại sư tỷ] Chương 4: Nghe nói đây là truyện tu tiên

Chương 4: Nghe nói đây là truyện tu tiên
Edit: Hắc Huyết Nguyệt
Beta: Trường Ca
——Δ——
Dưới cơn tức giận, tâm tình khó tránh khỏi không ổn định.
Đồng Mông thở sâu vài lần, lúc này mới dịu đi mấy phần.
Phất ống tay áo, nhẹ nhàng vén lên một sợi tóc rơi bên tai, khoé miệng mang theo ý cười, lại là Đại sư tỷ ôn tồn lễ độ, xuất trần thoát tục của Thanh Trúc Phong.
Lần phạt quỳ trong mưa này khiến nàng thật sự khó nuốt trôi, nhưng so với kiếp trước thì tốt hơn rất nhiều.
Đồng Mông cân nhắc về chuyện này, ngón trỏ bất giác gõ lên mặt đất, đôi mắt không khỏi nheo lại phân nửa. Lộ ra vẻ giảo hoạt.
Kiếp trước sau khi Hạm Đạm tỉnh dậy chưa từng miễn trừng phạt cho mình, quỳ ước chừng một ngày một đêm. Là Bình Bạch Lang xé rách da mặt với đối phương, cương quyết mang mình rời đi.
Nhưng kiếp này, Hạm Đạm vẫn thức tỉnh vào thời gian như cũ, nhưng việc đầu tiên đối phương làm sau khi tỉnh dậy, lại là miễn trừng phạt cho mình?
Bình Bạch Lang cũng xuất hiện sớm hơn, mà Hạm Đạm thậm chí không tiếc đả thương kẻ địch một nghìn tự tổn thương mình tám trăm, cũng muốn mình ở lại.
Kỳ lạ, kỳ lạ.
Những điều luẩn quẩn trong chuyện này, nàng nhất thời khó đoán ra, khó tránh khỏi có phần tức giận.
Nhưng binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn, dẫu cho Hạm Đạm nàng có thể phiên vân phúc vũ*, chỉ sợ không ngờ tới mình là người sống lại!
*Phiên vân phúc vũ: chỉ người hay thay đổi thất thường, hoặc người hay dùng thủ đoạn, tâm cơ sâu.
1.7
Ngoài phòng mưa phùn mông lung, trúc xanh tươi tốt, khí lạnh ẩm ướt dày đặc. Nhưng trong tiểu viện của phong chủ, lại không lạnh lẽo như bên ngoài. Lò linh thạch nóng hừng hực vẫn cháy mãi không ngừng. Dưới nền đất còn có trận pháp ổn định nhiệt độ, tuy ấm áp nhưng không khiến người ta cảm thấy khô nóng, vô cùng sảng khoái.
Lý Hạm Đạm mặc một bộ quần áo màu ngó sen, nghiêng người dựa lên tháp*, tự mình gối đầu lên cánh tay trắng nõn như ngọc. Nhìn đôi mày nhíu chặt, là biết đối phương ngủ cũng không yên.
*Tháp: Giường nhỏ và dài.
Vu bà bà theo bên mình cẩn thận chăm sóc.
Vu bà bà chính là thiếp thân thị nữ của mẫu thân hạm Đạm, thị nữ bên người trưởng lão Huyền Thiên Tông - Phượng Tiên Tử, từ nhỏ đã ở bên cạnh chiếu cố Phượng Tiên Tử. Hạm Đạm cũng do một tay nàng nuôi từ nhỏ đến lớn.
Sau này Phượng Tiên Tử đi du lịch đại lục, không tiện mang theo người hầu, nên để bà lão này chiếu cố Hạm Đạm.
Tư chất của nàng không cao, tu luyện suốt đời cũng chỉ đến được Trúc Cơ hậu kỳ, bây giờ đã sớm lớn tuổi.
Một lòng vì chủ, không có hai lòng, lúc thường Hạm Đạm rất tin tưởng nàng.
Thấy trên trán Hạm Đạm lại đổ mồ hôi lạnh, vội vàng lấy khăn mặt ấm áp lau đi.
Không biết lần này có phải do động tĩnh hơi lớn, hay là Hạm Đạm vốn đã tỉnh. Vu bà bà vừa lau xong, Hạm Đạm liền chậm rãi mở mắt.
‘”Ta ngủ bao lâu?”
Ngủ lâu quá rồi, cổ họng có chút khó chịu.
“Kể từ lần trước tỉnh dậy, đã qua hai ngày.”
Hạm Đạm "Nga" một tiếng, sau khi hộc máu hôn mê, lúc đó nàng có thức dậy một lần. Đáng tiếc còn chưa nói lời nào đã ngất đi, bây giờ vất vả lắm mới thanh tỉnh một chút.
Chính mình ngủ suốt ba ngày, may mắn thân thể này là người tu tiên, bằng không sẽ chết đói.
Dụi dụi khoé mắt, khi hôn mê nàng luôn mơ thấy một giấc mộng. Người lẫn vật trong mơ đều mơ hồ không rõ, nhưng nàng vẫn có thể biết đó là ai.
Đồng Mông, Bình Bạch Lang, Tử Như, Tô Ấu Nhã, Lãnh Bình, ma tu Nghệ Sinh và cả Hạm Đạm. Đều là nhân vật trong truyện của mình.
Trong mộng là cảnh trong "Thiên Đạo", là tình tiết Đồng Mông xông lên Thanh Trúc Phong, vì trả lại thù xưa.
Kết quả kế tiếp như thế nào, Lý Hạm Đạm nghĩ không ra.
Đại khái bởi vì chưa viết tới, cũng không biết nên viết thế nào. Bởi vì là mộng, tự động ở trong mộng bổ sung thêm tình tiết, tỉnh dậy là quên ngay.
Lý Hạm Đạm than nhẹ một tiếng, quả nhiên là không bình thường.
Nâng mắt nhìn về phía Vu bà bà, nói: “Kêu Đồng Mông tới gặp ta.”
Vu bà bà ra khỏi cửa nói với Từ Hư Không đang canh giữ bên ngoài, nói : “Phong Chủ muốn gặp Đồng Mông.”
Từ Hư Không chắp tay*, nói : “Sẽ đi ngay.”
*Là thế này:
Đồng thời truyền cho Lãnh Bình một đạo phù truyền âm, kêu nàng mau đến đây trông coi.
Sư phụ bị thương, sợ Tiểu Sư Thúc đến gây rối, tu vi của đệ tử hộ viện không cao. Đám đồ đệ bọn họ dù sao cũng phải trông giữ.
Lý Hạm Đạm còn chưa đợi đến lúc Đồng Mông qua đây, liền có một vị khách không mời mà đến.
Đệ tử vừa mới thông báo xong, Lăng Á Phong Chủ của phong bên cạnh liền không thể đợi được mà đẩy cửa tiến vào, nhanh nhẹn ngồi xuống, cầm chén uống một ngụm trà, tiêu sái dùng tay áo lau miệng.
“Hạm Đạm, ngươi không sao chứ. Đây là trà tốt, cũng chỉ có ngươi mới để ý mấy thứ màu mè này.”
Lý Hạm Đạm hắc tuyến*, người nọ đến để thăm hỏi, chứ không phải là tới để bới móc, đúng không?
*Là biểu cảm thế này:
Nếu mình nhớ không lầm, quan hệ giữa nguyên chủ và vị nữ phong chủ này cũng không tốt nhỉ.
Phải biết rằng nguyên chủ tự cho mình là tài giỏi, đối với tám vị phong chủ kia cũng không thân thiết mấy. Nhưng mà, bởi vì tài nguyên, quan hệ giữa các vị phong chủ vốn không thể nào tốt đẹp.
Nhưng vì nguyên chủ nàng một lòng tu hành, lại rất tận tâm chỉ bảo các đệ tử đời sau, phía trên còn có người mẹ là trưởng lão Huyền Thiên Tông, tu sĩ ở chủ phong rất yêu thích nàng.
Lăng Á và nàng thân cùng là nữ tu, lại khắp nơi không bằng nàng, tất nhiên sẽ có oán hận trong lòng. Vướng phải quy định của tông môn, tu sĩ Kim Đan trung kỳ không được lén tỷ thí (so tài), người làm trái sẽ bị trục xuất khỏi môn phái! Lúc này nàng ta mới từ bỏ ý định.
Lý Hạm Đạm trầm mặc, nghĩ rằng trước hết nghe xem đối phương muốn nói gì.
Trong lòng Lăng Á vô cùng vui sướng, nghĩ cái gì đều nói ra hết. “Hạm Đạm, ngươi cũng không phải là người không có mắt nhìn, tội gì phải giữ lại một kẻ bất lực như Bình Bạch Lang? Nhưng cũng chịu thôi, hôn ước của ngươi và gã là do trưởng bối định sẵn từ hồi nhỏ, việc này cũng không dễ giải quyết. Nam nhân này chung quy chỉ là một tên háo sắc, nhìn chòng chọc một đại mỹ nhân xinh đẹp, tính tình ôn nhã, lại không cường thế như ngươi, mới nói thôi đã thấy chênh lệch rồi.
Nhưng ngươi cần gì phải khi dễ người vô tội, trút giận cho mình? Lại làm bản thân bị thương, đến đại hội Linh Kiếm chỉ e cũng phải bỏ lỡ, haizz.”
Ngoài mặt Lý Hạm Đạm vẫn cười, trong lòng lại lấy kim đâm nàng ta một trăm lần.
Thầm nghĩ nếu ngươi là bạn tốt đối xử chân thành với ta, mấy lời này cứ tùy ngươi nói. Nhưng ta với ngươi vốn đã bất hoà, lời này cả trong lẫn ngoài đều là châm chọc, khi nói lại còn vênh váo tự đắc, khinh miệt mình. Giọng điệu kia làm người nghe chỉ muốn đấm nàng ta một phát.
Cả trong lẫn ngoài đều đang mắng mình a!
Nói mình không có mắt nhìn, thích kẻ bất lực. Lại sát muối lên miệng vết thương, dù biết Bình Bạch Lang còn chưa phải là phu quân của mình nhưng vẫn không thể tránh khỏi liên quan. Đoạn sau lại càng độc, nói Đồng Mông xinh đẹp hơn mình, tính cách cũng tốt hơn mình, dịu dàng nhu thuận. Đến cuối lại mắng mình giận chó đánh mèo lên người vô tội.
Lý Hạm Đạm thật muốn tát đối phương một cái, đồ vô giáo dục*, trưởng bối còn chưa ra mặt quản ta, ngươi một phong chủ xét về tướng mạo, xét về tu vi, xét về hậu thuẫn đều không bằng ta thì đứng đây rêu rao cái gì a!
*Nguyên văn [丫的], theo Baidu: Đại khái là "Đồ con riêng mất d*y", nhưng không nhất thiết phải dùng để chửi những người con riêng, sau này trở thành câu chửi ngoài miệng của rất nhiều người, không còn mang ý nghĩa vốn có nữa. Trong truyện có nghĩa là "đồ mất d*y". [TC: Mình ghi là "vô giáo dục" cho nó đỡ nặng nề :v]
1.8
Đầu năm nay, người tu tiên không chỉ tu tâm tu thân, tài ăn nói cũng không tồi a.
Lý Hạm Đạm lệ rơi đầy mặt, vừa gặp đã tặng mình một lễ lớn như vậy…
Cố tình nàng còn không thể phản kháng, không thể vén tay áo phát huy khí thế khi hét giá ở ngoài chợ để chửi lộn với người ta!
Bởi vì lấy tính cách của nguyên chủ, chỉ biết thản nhiên nhướng mày, sau đó dùng khóe mắt liếc đối phương một cái, hất cao cằm, cho đối phương nụ cười khẽ cao ngạo mà miệt thị.
# Ta không nhằm vào ngươi, ta đây là nói tất cả các vị ở đây đều là rác rưởi. #
Lý Hạm Đạm: ╰_╯ Shit, cái này có cọng lông ích lợi a! (= Ích lợi bé bằng cọng lông)
“Lăng Á sư thúc nghĩ nhiều rồi.”
Hạm Đạm nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Đồng Mông vừa lúc đi tới, vừa vào cửa đã nói một câu như vậy.
Đồng Mông hành lễ với Hạm Đạm, kêu một tiếng: “Sư phụ.”
Hạm Đạm hơi gật đầu, làm mặt lạnh, tỏ vẻ ta đã biết.
Trên dưới đánh giá Đồng Mông, đối phương không hề chật vật như mấy ngày trước quỳ trong mưa. Mặc một thân y phục trắng toát, đai lưng ôm lấy vòng eo uyển chuyển nhỏ nhắn, trên đầu cài cây trâm bạch ngọc, tóc dài đến eo.
Cả khuôn mặt không dùng son phấn. Môi mỏng như hoa thêu tháng ba, nhất là đôi mắt đào hoa ý cười trong suốt kia, không mang chút hơi thở tà vọng* nào.
*Tà vọng: Tà = không chính đáng; vọng = ngông cuồng.
Lý Hạm Đạm: Nữ nhi nhà ta đẹp như tranh a ~(﹃)
Đồng Mông hành lễ xong, xoay người nói với Lăng Á: “Sư thúc quanh năm không ở trong tông, có một số chuyện không hiểu rõ, chớ nên nhiều lời, nói hươu nói vượn làm cho người khác không vui. Đồng Mông tự phạm phải sai lầm, chọc giận sư phụ, bị phạt quỳ mấy canh giờ trong mưa là điều tất nhiên, vừa không tổn thương đến căn nguyên vừa tôi luyện ý chí của Đồng Mông. Chuyện của Tiểu sư thúc Bình Bạch Lang chỉ do người khác nói bậy, Lăng Á sư thúc học thức sâu rộng, sao có thể bị lời đồn bậc này lừa gạt? Về phần đại hội Linh Kiếm, không phải còn chưa kết thúc sao?”
Tuy rằng họa phong* tức khắc đổi từ tu tiên sang cung đấu, nhưng Hạm Đạm vẫn vô cùng thức thời ngồi xuống, nhếch lông mày, lạnh nhạt hất cằm, cho đối phương một ánh mắt cao ngạo mà miệt thị.
*Họa phong: Nôm na là phong cách của họa sĩ được thể hiện qua bức tranh. Trong truyện có nghĩa (đại khái) là "đặc điểm của tình huống":v

TC: Cuối mỗi chương đều có 1 phần "Tác giả có lời muốn nói", mình chỉ dịch lại phần nào có liên quan đến truyện như "tiểu kịch trường" v..vv... thôi nhé, vì tác giả toàn kể về mấy chuyện thường ngày của mình rồi cảm ơn độc giả thôi à :vv

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đang trong thời gian chờ xét duyệt, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi sự đồng ý từ chủ blog.