/b:if> Rosien's Blog: [Đại sư tỷ] Chương 2: Tên chương thật là khó đặt quá a~

Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2017

[Đại sư tỷ] Chương 2: Tên chương thật là khó đặt quá a~

Chương 2: Tên chương thật là khó đặt quá a~
Edit: Hắc Huyết Nguyệt
Beta: Trường Ca
——Δ——
1.3
Một tuyệt sắc mỹ nhân như thế, quỳ gối dưới mưa, bộ dạng chọc người yêu thương.
Lý Hạm Đạm mở lời miễn trừng phạt, nàng lại như không nghe rõ, hai tròng mắt hơi mở to, đôi môi tái nhợt, cả người dại ra tại chỗ không dám nhúc nhích.
Mà sau khi Lý Hạm Đạm tỉnh dậy, trong lòng luôn có phần buồn bực.
Lần này cường chống ra ngoài muốn miễn phạt cho Đồng Mông. Không ngờ nàng lại cương quyết, tỏ vẻ ''Sư phụ kêu ta quỳ thì ta quỳ, cho dù người kêu ta đứng dậy, vậy nhất định là ta nghe lầm''.
Ai kỳ không tranh (1). Lý Hạm Đạm cầm ô đứng trên hành lang, nghiêng người cản gió, để mưa bụi phất lên người mình. Nhìn người quỳ trên sân không chịu đứng lên, dở khóc dở cười.
"Còn không đứng dậy?" Lý Hạm Đạm lại nói, ngữ khí mang theo chút tức giận.
Thật là không chịu thua kém!
Nhưng dù có mất mặt thì đó cũng là nữ nhi nhà mình...
Lúc trước Lý Hạm Đạm muốn viết một nữ chủ không Sue, nhưng trên trang DQ này Sue mới là nguyên tắc, muốn không Sue, rất khó...
Ngoại trừ diện mạo của Đồng Mông rất Sue, còn có tính cách của nàng.
Thiện lương, ôn nhu động lòng người, còn có phần thánh mẫu.
May là Lý Hạm Đạm kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm (2), không đắp nặn nàng trở thành hình tượng "Thành toàn cho người khác, chán ghét chính mình". Nhưng...... Tuy là như thế, Sue đã khắc vào sâu trong xương cốt Đồng Mông.
Người này đã chịu áp bách quá nhiều, một khi thay đổi, cơn bùng nổ sẽ không thể nào kiềm chế.
Bằng không làm sao Đồng Mông lại bước vào ma đạo?
Nghĩ đến đây, Lý Hạm Đạm có chút hưng phấn nho nhỏ. Quả nhiên đoạn sau nữ chính không phụ kỳ vọng mà hắc hoá..
Lý Hạm Đạm lại nghĩ đến thân phận của mình, cười không nổi.
Hạm đạm, Thanh Trúc Phong chủ, sau này là người bị trả thù nhiều nhất.
Lý Hạm Đạm: ┭┮﹏┭┮
Còn Hạm Đạm phong chủ, tính cách vốn trầm mặc nội liễm, không thể hiện rõ sự vui mừng ra ngoài mặt. Dù có nổi giận, cũng chỉ ở sau lưng cười đâm ngươi một đao, mà không nổi trận lôi đình lớn tiếng mắng chửi.
Loại tính cách này khiến cho Lý Hạm Đạm thân là hàng giả cải trang dễ hơn không ít.
Mà việc này muốn nói Đồng Mông có lỗi, thì chỉ là đoán mò, suy cho cùng vẫn do Bình Bạch Lang.
Nguyên chủ tất nhiên rất hận Bình bạch Lang, nhưng tuy rằng tư chất của Bình Bạch Lang không bằng nàng, lại ngang hàng với nàng. Vẻ mặt Lý Hạm Đạm thật là không làm sao được...
Về phần nguyên chủ lấy Đồng Mông "Khai đao", rốt cuộc chỉ là do không thể nuốt trôi cục tức mang tên "Ghen tị".
Mà người nào đó sống lại đối mặt với Đồng Mông, nào còn ghen tị nữa? Thật là quá đau lòng!
Thấy Đồng Mông còn không chịu đứng dậy, Lý Hạm Đạm lại một lần nữa mở miệng. "Nếu ngươi muốn quỳ, thì quỳ đến khi mưa tạnh đi."
Đồng Mông nghe vậy, nào dám không đứng dậy?
Tuy mọi chuyện phát triển hơi khác so với kiếp trước, nhưng Đồng Mông vẫn muốn đứng lên. Nếu nàng còn cố chống cự, không khỏi đại thương nguyên khí.
Giả vờ vui vẻ, vội vàng cúi đầu cảm tạ. "Đa tạ sư phụ!"
Trong nháy mắt cúi đầu, đáy mắt Đồng Mông tràn ngập thù hận. Nếu không phải tình hình bắt buộc, làm sao nàng có thể bái người này làm sư phụ thêm lần nữa! Chỉ hận không thể chém thành trăm mảnh!
Lúc sau ngẩng đầu, hai mắt trong trẻo sáng ngời, nào còn vẻ hung ác lúc nãy.
Nhưng mà nàng quỳ đã lâu, bây giờ không thể nhúc nhích. Hai chân đã tê cứng từ lâu, vừa cử động đã run bần bật. Nàng chống hai tay trên mặt đất, muốn chậm rãi bò dậy.
Phịch một tiếng, rõ là tiếng cửa ngoại viện bị pháp thuật mở toang. Âm thanh bị tiếng mưa che đôi chút, lại rõ ràng truyền vào tai ba người trong viện.
Có tiếng đệ tử khuyên can: "Sư thúc, sư phụ đang nghỉ ngơi......"
"Ta tới tìm Đồng Mông!" Người chưa đến, tiếng đã tới trước.
Cửa tiểu viện bị đẩy ra từ bên ngoài.
Lý Hạm Đạm nghe tiếng liền nâng mắt nhìn lướt qua. Một nam tử trẻ tuổi hùng hổ đẩy cửa ra, đối phương mặc một thân xiêm áo màu lam, bên hông thắt đai lưng màu đen, ngọc thạch trắng tinh treo lủng lẳng. Trên đầu cột ngọc quan (4), cài thành búi tóc, tướng mạo không phải thượng thừa, nhưng khuôn mặt mang nét hiền hoà ôn nhã.
1.4
Bình Bạch Lang không hề chú ý đến chủ viện là Lý Hạm Đạm. Ngược lại trước tiên nhìn thấy Đồng Mông đang nửa quỳ nửa đứng trên đất, sốt ruột tiến lên phía trước muốn đỡ đối phương: "Đồng Mông, ngươi không sao chứ!"
Thân hình Đồng Mông cứng đờ một chút, sau khi mượn lực đứng dậy, lại bất động thanh sắc lảo đảo bước sang bên cạnh mấy bước, lại bị Bình Bạch Lang giữ chặt.
"Đa tạ sư thúc......" Đồng Mông nói rồi lại dời đi mấy bước, kéo dài khoảng cách với gã.
Hôm nay Bình Bạch Lang đến đây là vì Đồng Mông. Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, môi tím tái, thân hình gầy yếu bị mưa làm ướt nhẹp càng thêm phần đơn bạc, thỉnh thoảng lại run rẩy vì lạnh.
Hiện giờ người trong lòng có kết cục như vậy, lòng đầy giận dữ, chỉ kiếm vào Lý Hạm Đạm. "Hạm Đạm, ngươi chớ khinh người quá đáng!''
Cơn mưa ở Thanh Trúc Phong rét lạnh như thế, Kim Đan tu sĩ cũng không dám ương ngạnh đối kháng. Hạm Đạm lại bắt Đồng Mông kiên cường chịu đựng, Đồng Mông mới đột phá Trúc Cơ Trung kỳ chưa được bao lâu, bây giờ mưa lạnh thấm thân, căn cơ tất sẽ bị trọng thương, thật là độc ác!
"Phong chủ!"
Đệ tử hộ viện Thanh Trúc Phong đã đuổi tới.
Rồi sau đó, vài đệ tử nội viện cũng chạy đến, lấy nam đệ tử kia làm chủ.
Thân thể Lý Hạm Đạm không khoẻ, lúc này sắc mặt so với Đồng Mông cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Hơn nữa nàng mới đến, sợ mình càng nói càng sai, liền liếc mắt ra hiệu cho nam đệ tử kia.
Thân thể sư phụ không tốt, sư thúc lại đến đạp cửa, thân là đồ đệ tất nhiên phải đứng ra bảo vệ.
Thân là tác giả của tiểu thuyết, nàng đương nhiên biết bốn người này là đệ tử của Hạm Đạm. Trong đó nam tu kia là nhị đồ đệ, tên là Từ Hư Không.
Từ Hư Không kia được Hạm Đạm ra lệnh, vừa mở miệng đã hùng hổ dọa người, không cho gã cơ hội chiếm tiện nghi: ''Bình sư thúc, ngươi tự xông vào tiểu viện của Thanh Trúc, lại chỉ kiếm vào Thanh Trúc Phong Chủ của chúng ta, là có ý gì!''
"Hạm Đạm, Đồng Mông là đại đồ đệ của ngươi, ngươi......"
Bình Bạch Lang còn chưa dứt lời, đã bị Từ Hư Không chặn lại. "Tiểu sư thúc lo lắng nhiều rồi, Đại sư tỷ là thủ tịch đệ tử của Thanh Trúc Phong (3), thường ngày sư phụ chắc chắn sẽ luôn quan tâm săn sóc Đại sư tỷ, không cần Tiểu sư thúc quan tâm, tự mình đến cửa!''
Lý Hạm Đạm thiếu chút nữa không nhịn được mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhanh mồm nhanh miệng thật là tốt!
Đúng vậy, một tu sĩ ngoại phong (5) tuỳ tiện nhúng tay thì không thể nói nổi, huống chi việc này còn do ngươi mà ra.
Vị hôn thê bị bệnh, ngươi không quan tâm, nghe Đồng Mông chịu khổ lại tìm tới cửa. Nếu chỉ nói hai câu cầu tình thì thôi đi, hôm nay lại phá cửa mà vào, hùng hùng hổ hổ, đây là đang khi dễ Thanh trúc Phong không có ai ?!
Đây cũng là cảm tưởng trong lòng đệ tử của Hạm Đạm.
Sư phụ trừng phạt Đồng Mông, khiến người ta phải lạnh lòng. Nhưng người mà bọn họ chán ghét vẫn là Bình Bạch Lang, tiểu nhân đứng núi này trông núi nọ như vậy làm sao xứng với sư phụ, còn dám mơ tưởng đến Đại sư tỷ!
Vốn là một Tiểu sư thúc không thân thiết gì, lại hại sư phụ và Đại sư tỷ nảy sinh khoảng cách, thật là không thể tha thứ được.
Bình Bạch Lang biết mình đuối lý, nhưng từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bây giờ làm sao có thể nghe lọt?
Gã tiến lên một bước, nghiến răng nghiến lợi nói với Lý Hạm Đạm: ''Hạm Đạm, ngươi và ta quen biết đã lâu, hà cớ phải náo loạn đến mức này. Đồng Mông bị thương, ta phải mang nàng ấy đi!''
Lời này vừa nói ra, đã đuổi Lý Hạm Đạm.
Đứng nơi đầu sóng ngọn gió, Lý Hạm Đạm kiên trì mở miệng, lời nói vô cùng thẳng thắn: "Bình Bạch Lang, nếu ngươi nói chúng ta quen biết đã lâu, vậy tại sao phải giải trừ hôn ước với ta, di tình biệt luyến! Ngươi nên hiểu cho rõ, Đồng Mông là đệ tử của ta!''
Nói xong nàng lại ho khan vài tiếng, chân mềm thân hình lung lay sắp đổ, lão bà vội vàng đỡ lấy nàng.
Nếu nguyên chủ ở đây, Bình Bạch Lang lăng mạ nàng như thế, tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy. Lý Hạm Đạm hiểu rõ, bây giờ nàng là Hạm Đạm phong chủ, không thể nhát gan yếu đuối.
Nếu hành vi quá mức đột ngột, khó tránh khỏi có người nghi ngờ.
Trong truyện Bình Bạch Lang cùng Hạm Đạm cãi nhau một hồi, cưỡng chế mang Đồng Mông đi, nhưng đã tới thế giới này, Lý Hạm Đạm phải xoát độ hảo cảm tất nhiên không thể để đối phương toại nguyện.
Nếu Đồng Mông bị mang đi, mười ngày nửa tháng không thấy người, làm sao nàng có thể xoát độ hảo cảm?!
Đã nói đến nước này, không cần nhiều lời nữa.
Bình Bạch Lang muốn mang Đồng Mông đi. Lý Hạm Đạm vừa thu lại tầm mắt, bỗng cả kinh.
Trong truyện bởi vì nguyên chủ bị thương, cưỡng chế dùng pháp thuật chỉ làm vết thương nặng hơn, nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ huỷ hoại linh thể. Mà trong đám đệ tử lại không ai ngăn được Bình Bạch Lang đang ở Kim Đan sơ kỳ, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã dẫn người đi.
Lúc này không như trong truyện, Lý Hạm Đạm nói gì cũng không để cho Bình Bạch Lang toại nguyện.
Theo bản năng khoát tay, một cỗ linh áp (áp lực do linh lực phát ra) từ trên không dồn xuống. Cơn gió nổi lên san bằng mặt đất, mưa bụi nhỏ giọt tí tách trong không trung dồn thành cụm, xoay vòng quất mạnh về phía Bình Bạch Lang, đánh bay gã ra ngoài.
Lần này Lý hạm Đạm ra tay rất nặng, dùng cả mười phần công lực
Đây là lần đầu nàng sử dụng pháp thuật, cực kỳ mới lạ, theo bản năng xuất ra toàn lực. Bình Bạch Lang tuy bị nàng đánh bay, nhưng vẫn chưa chết được.
Lý Hạm Đạm thoát lực, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, mãnh liệt nửa quỳ xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Trong lúc hoảng hốt, thấy Bình Bạch Lang nghiêng ngả bò dậy, Lý Hạm Đạm vươn tay chỉ về hướng Đồng Mông vẫn luôn cúi đầu im lặng.
Thong thả mà lao lực nói ra hai chữ. "Ở lại......"
Lâm vào trong bóng tối.
Bản thân mạnh mẽ vận dụng pháp thuật, bị phản phệ gây hôn mê. Như vậy sẽ có lợi cho Bình Bạch Lang thừa dịp lấn tới, Đồng Mông vẫn bị gã bắt đi........
1.5
Đồng Mông lạnh lùng nhìn trò chơi khôi hài này. Tuy có phần khác biệt với kiếp trước, nhưng đại khái vẫn tương tự.
Mỗi khi ánh mắt người khác đảo qua, nàng mới thu lại hơi thở của mình.
Thời khắc Lý Hạm Đạm ra tay, nàng không hề nghĩ tới. Thật sự kỳ quái...
Bình Bạch Lang vừa thấy Lý Hạm Đạm hôn mê, vui mừng vô cùng, lảo đảo đứng dậy, đi về phía Đồng Mông. Đệ tử hộ viện thấy gã tiến lên, hét một tiếng, bắt đầu xuất ra linh khí bản thân.
Bình Bạch Lang vươn tay muốn đưa Đồng Mông đi, lại bị đối phương né tránh.
Đồng Mông giống mấy tên đệ tử nội môn kia, thấy sư phụ bất tỉnh, kinh hô một tiếng, vội vàng muốn tiến lên xem xét tình huống.
Bình Bạch Lang tan nát cõi lòng, vẻ mặt suy sút, nỉ non: "Đồng Mông."
Đồng Mông dừng lại bước chân, hai mắt ngập nước, nhìn gã lắc đầu. Nàng lại khẽ cắn môi dưới, chọc người trìu mến, miệng ngập ngừng nói: "Tiểu sư thúc, thật xin lỗi, Đồng Mông không có ý này......"
Lời chưa nói hết, ý đã rõ.
Bình Bạch Lang hồn xiêu phách lạc.
Đồng Mông không nhìn gã nữa, bước nhanh đến bên cạnh Lý Hạm Đạm cẩn thận xem xét.
Những người khác nhường đường cho nàng, Đại sư tỷ có tu vi cao nhất, để nàng kiểm tra là tốt nhất. Nếu Đại sư tỷ cũng không có cách, chỉ có thể tới chủ phong mời người.
Đồng Mông tập trung tinh thần, quả nhiên là linh lực phản phệ, vết thương cũ tái phát. Chắc phải nghỉ ngơi cả tháng. "Bên ngoài rất lạnh, mau đem sư phụ vào phòng tịnh dưỡng.''
Từ Hư Không nhướng đôi lông mày kiếm rậm, nói: "Lần này sư phụ thật liều lĩnh. Đại sư tỷ, có thể thấy trong lòng sư phụ vẫn có ngươi......"
"Ta hiểu được." Đồng Mông gật đầu, mỏi mệt lại mỉm cười nói. Tỏ vẻ hiểu được sư phó làm vậy là có ý gì.
Cúi đầu nhìn về phía Lý Hạm Đạm, đáy mắt lại hiện lên một tia rét lạnh sắc nhọn.
Lý Hạm Đạm lo cho mình sao? Chê cười, sợ rằng lại có hậu chiêu đang chờ mình.
So với việc trốn tránh nàng, không bằng xem thử nữ nhân này lại muốn làm cái quỷ gì!
...
(1) Ai kỳ không tranh: Trích từ câu "Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ không tranh." (Buồn vì kỳ bất hạnh, giận vì kỳ không tranh). Ý toàn câu: Cảm thấy thương xót vì cảnh ngộ của người nào đó, cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối khi cô ấy/anh ấy không chịu đấu tranh vì hoàn cảnh của mình.
"Kỳ" là đại từ nhân xưng (đại từ tân ngữ), chỉ một người nào đó mà không rõ tên, tuổi... (= Him, her, them, trong tiếng Anh).
(2) Kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm: Khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ.
(3) Thủ tịch đệ tử = Đại khái là đệ tử thân truyền, đệ tử lớn nhất do đích thân Hạm Đạm thu nhận (lớn nhất ở đây là thu làm đệ tử sớm nhất nên được làm đại đệ tử chứ không phải là tuổi tác lớn nhất :v)
(4) Ngọc quan:
(5) Tu sĩ ngoại phong = Tu sĩ không phải là người của núi đó, từ một núi khác đến thăm
(5) Tu sĩ ngoại phong = Tu sĩ không phải là người của núi đó, từ một núi khác đến thăm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đang trong thời gian chờ xét duyệt, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi sự đồng ý từ chủ blog.