/b:if> Rosien's Blog: [Đại sư tỷ] Chương 1: Một.

Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2017

[Đại sư tỷ] Chương 1: Một.

TC: Chú thích nằm ở cuối chương để không làm người đọc mất hứng :v
Chương 1: Một.
Edit: Hắc Huyết Nguyệt
Beta: Trường Ca
——Δ——
《 Tiết tử 》
Trong phòng bệnh chen chúc, không khí dày đặc mùi nước sát trùng.
Đêm khuya, mọi người đều đang ngủ say. Nhưng trước giường bệnh của Lý Hạm Đạm còn toả ra ánh sáng lập loè mỏng manh.
Lý Hạm Đạm nâng mắt kính của mình, ngón tay di chuyển trên màn hình di động, rốt cuộc gõ xuống đoạn cuối cùng.
Cô là một tác giả nhỏ trên DQ nữ tần (1), trong tay có rất nhiều hố, thường xuyên viết hơn mười chương rồi bỏ hố, người đọc vừa thấy bút danh của cô liền sợ.
Cũng may truyện gần đây nhất là 《 Thiên Đạo 》 còn ra chương mới đều đều.
Từ trước đến nay bút danh của Hạm Đạm nổi danh là "thanh lưu" (2) trên DQ nữ tần. Người khác đều cho con gái nhà mình bàn tay vàng, hậu cung đầy mỹ nam, Sue (3) mọi lúc mọi nơi.
Cô lại đi ngược nữ chính......
Đúng vậy, ngược nữ chính.
DQ nữ tần luôn luôn lấy Sue làm chủ. Cho dù lúc đầu nữ chính không cao quý lãnh diễm, thì cũng bình dị gần gũi, lương thiện đáng yêu, lớn lên không xinh đẹp cũng là mắt như sao lạnh, thông minh hơn người.
Ngay từ đầu đã bị một phu quân hoa hoa công tử không có mắt vứt bỏ thì thôi, cuối cùng có đến ba người theo đuổi nàng mới là điều quan trọng.
Từ khi các trang truyện trên internet xét duyệt gắt gao, tất nhiên sẽ không cho viết NP (4).
Trong lúc xét duyệt, nữ chính và nam chính vừa có chút ái muội sẽ lập tức bị báo cáo để xóa truyện.
Vì thế nữ chính không chiếm được, nữ phụ cũng đừng hòng có được. Điều này không hiểu sao lại trở thành đạo lý quan trọng trong lòng các tác giả.
Bằng không nữ chính ghép đôi với nam chính, nam phụ và nữ phụ ở bên nhau, tuyên dương sức mạnh tình yêu vạn tuế? Đây là tình tiết nghịch thiên rồi a. Rốt cuộc chỉ có Sue mới thỏa mãn được nhu cầu người đọc.
Vì sao lại nói Lý Hạm Đạm "thanh lưu". Lấy Thiên Đạo làm ví dụ, nữ chính Đồng Mông là đại tiểu thư của một nhà ở kinh thành, may mắn tiến nhập Huyền Thiên – đệ nhất tông môn của Tiên Giới.
Sau đó gặp được sư phụ lãnh khốc, Ma quân bá đạo, sư huynh tri kỷ, vì nàng nguyện chết nguyện sống... Thật có lỗi, mấy thứ kia đều không có...
Bởi vì sư phụ của nữ chính là nữ. Đệ nhất nữ tu của giới tu tiên, tư chất rất tốt, dung mạo thượng thừa, khí chất xuất chúng. Có hậu thuẫn có thực lực, là một nhân vật đẳng cấp nữ thần.
Nhưng nữ chính cũng không bớt phiền, vị hôn phu của sư phụ, người thầm mến sư phụ, cả đồ đệ của sư phụ cũng coi trọng nàng, thậm chí linh sủng của sư phụ cũng làm phản. Sư phụ nóng nảy, tức giận, ghen tỵ sắp nổi điên...
Ngay từ đầu vốn không muốn thu nữ chính làm đồ đệ, sư phụ bắt đầu trả thù, cuối cùng nữ chính bị nàng chỉnh đến mức rơi vào ma đạo. Sau đó lại là một phen chua xót.
Truyện ngược như thế, độc giả kiên trì đọc tiếp không chỉ do cách hành văn của Lý Hạm Đạm rất không tồi, còn vì muốn nhìn nữ chính sống lại từ trong ma đạo, diễu võ dương oai, thu phục các mỹ nam.
Dưới chân nữ chính Đồng Mông đạp Cửu Thiên Hỏa Phượng Hoàng, lúc đáp xuống trước mặt sư phụ ở Huyền Thiên phái, chuẩn bị vẽ mặt (5), Lý Hạm Đạm lại dừng...
Ba tháng sau, cũng vào hơn nửa đêm, Lý Hạm Đạm đổi mới lần thứ hai. Lại là thông báo bỏ hố...
Dựa theo hướng đi của nguyên văn, Đồng Mông sẽ được nở mày nở mặt. Nhưng lúc trước ngược rất quá đáng, Lý Hạm Đạm không biết phải cứu vớt lại thế nào.
Nếu cho cô thêm thời gian, thì tốt rồi...
Bỏ di động xuống, an tâm ngủ, chờ cuộc giải phẫu ngày hôm sau.
Lý Hạm Đạm tỉnh lại, đánh răng rửa mặt dưới sự trợ giúp của hộ lý (6), sau đó bị đẩy vào phòng giải phẫu.
Tỉ lệ thành công không đến 50%, không chết thì sống. Đứa em trai đã bị cô đuổi ra khỏi bệnh viện, bây giờ lại im lặng đứng ngoài cửa phòng.
Lý Hạm Đạm cười nhẹ với cậu, rồi được đưa vào phòng giải phẫu.
Khi thuốc gây mê có hiệu quả, Lý Hạm Đạm mơ màng nghĩ, nữ chính còn chưa giết sư phụ cơ mà, thật là đáng tiếc.
——————
1.1
Huyền Thiên Tông là đệ nhất tông môn tu tiên của Nam đại lục, tọa lạc trong sơn mạch Lăng Tước, sông nước kề bên, linh khí dư thừa, có chín toà linh phong (7), do chín vị phong chủ (8) toạ trấn.
Trừ ba vị lão tổ đang ở Nguyên Anh hậu kỳ, tiếp đó là chưởng môn Kim Đan hậu kỳ. Mà chín vị phong chủ đã sớm đột phá Kim Đan hậu kỳ nhiều năm, thực lực không hơn chưởng môn bao nhiêu, vào lúc nguy nan, chưởng môn có thể trực tiếp điều động thực lực của chín vị phong chủ. Lúc yên ổn, chín người vì danh lợi, vì cướp đoạt tài nguyên tông môn mà âm thầm phân chia cao thấp.
Tài nguyên trong tông có hạn, nhưng đệ tử vô số, phân chia theo thực lực của từng phong. Tuy có chế độ phân chia, nhưng khi nhiều khi thiếu, mọi người cũng không thấy dễ chịu.
Nhất là khi tuyển chọn đệ tử, càng tranh đấu gay gắt hơn, hận không thể nhận hết những nhân tài thiên tư thông tuệ làm đệ tử.
Cách mấy năm, lại tới thời điểm tổ chức đại hội Linh Kiếm. Trên đài cao, duy nhất chỉ có Thanh Trúc Phong không tới.
Chưởng môn Vô Dục chân nhân chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, vẫn không nói gì.
Trái lại bên cạnh có một trưởng lão đầu bạc vuốt vuốt râu, trợn mắt nhìn. "Lúc trước ta còn nói nàng có đạo tâm (9) kiên định, bây giờ xem ra ta đã khen trật rồi. Chỉ vì một nam tu, dẫn tới tâm ma xâm lấn, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma!"
Một vị phong chủ khác tiếp lời: "Cố trưởng lão lo nhiều rồi, tu luyện vốn là việc không thể cầu, cần phải cẩn thận dè dặt, không được có chút sai lầm. Tư chất của Hạm Đạm phong chủ rất tốt, nào có thể bị một tiểu bối vô danh làm dao động đạo tâm."
Lời vừa nói ra, mọi người hoặc vuốt cằm, hoặc rũ mắt, đều tán thành.
Xưa nay trưởng lão kia luôn rất chiếu cố Lý Hạm Đạm, tuy trong lời nói có phần bắt bẻ, nhưng vẫn không thiếu tình cảm săn sóc.
Lý Hạm Đạm bị nội thương không thể tham dự đại hội Linh Kiếm, tất nhiên không thể chọn đệ tử, tài nguyên sẽ ít đi. Nhưng thật ra đối với những phong chủ khác lại là một dịp tốt.
Mật ít ruồi nhiều, bớt đi một tòa Thanh Trúc phong, tất nhiên là chuyện tốt.
... Trong Thanh Trúc phong ...
Chín phong cách xa nhau, chủ phong (10) đang cử hành đại hội Linh Kiếm, vạn dặm không mây, cuối thu mát mẻ, vô cùng sảng khoái. Trên Thanh Trúc phong lại gió mát mưa lạnh.
Bên trong tiểu viện, một nữ tử áo trắng đang quỳ, mưa bụi tẩm ướt cả người.
Trận mưa này là do linh khí dư thừa trong không trung ngưng tụ mà thành, Kim Đan tu sĩ có pháp lực hộ thân (bảo vệ thân thể) mới không thấy lạnh. Nàng kia cao lắm chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, đã sớm lạnh run, lại quật cường chống đỡ chưa từng ngã xuống.
Trên hành lang, có ba bốn đệ tử mặc y phục xanh trắng đứng cầm dù. Thường hay thì thầm với nhau, thỉnh thoảng nhìn về phía nữ tử quỳ trong viện, nhưng không ai có ý định tiến lên giúp đỡ.
"Ai da... Đại sư tỷ quỳ bao lâu rồi?"
"Chắc đã ba bốn canh giờ..."
"Trái lại xương rất cứng."
"Sư phụ ra lệnh cho nàng quỳ đến khi mưa tạnh."
Trận mưa này ở Thanh Trúc phong chắc phải kéo dài một ngày một đêm, không hề ngừng lại. Lần này sư phụ thật sự tức giận rồi.
"Sư phụ và Tiểu sư thúc do chính sư tổ đính hôn, còn cùng nhau lớn lên. Đợi Tiểu sư thúc đột phá Kim Đan, ít ngày nữa sẽ thành hôn. Đại sư tỷ đang êm đẹp sao lại đi trêu chọc Tiểu sư thúc? Làm hại Tiểu sư thúc cãi nhau với sư phụ..."
"Việc nam nữ, sao có thể nói rõ ràng, tại sao phải đổ lỗi cho một mình Đại sư tỷ! Sư phụ nàng..."
Nam nhân duy nhất trong đó nhíu mày thở dài, nhỏ giọng nói: "Đừng nhiều lời! Chỉ mong sư phụ sớm tỉnh dậy, chúng ta có thể sớm đi cầu tình cho sư tỷ."
Lúc này có một bà lão đầu bạc đi ra từ bên trong, sắc mặt nghiêm túc. "Phong chủ đã thức, hôm nay mệt mỏi, không muốn gặp bất kỳ kẻ nào!"
Sắc mặt đám đệ tử biến đổi, sư phụ không muốn gặp ai hết. Vậy chẳng phải bọn họ ngay cả cơ hội để cầu tình cũng không có?! Mọi người nhìn về phía nữ tử trong viện, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
E ngại bà lão là người săn sóc bên cạnh sư phụ, bọn họ không dám đắc tội, cũng không dám đi vào quấy nhiễu sư phụ. Chỉ đành chậm rãi rời khỏi.
Sư phụ không xuất hiện, đó là vì không cho người khác cầu xin cho Đại sư tỷ, lại không tha cho Đại sư tỷ, cơn mưa này vẫn rơi xuống, chỉ sợ Đại sư tỷ sẽ không chịu được...
Sư phụ thật là tàn nhẫn...
Lúc Lý Hạm Đạm tỉnh lại, bên ngoài đang ồn ào náo loạn cả lên, loạn đến mức đầu nàng phát đau, đuổi bà lão ra ngoài rồi nằm trên giường cau mày, nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương.
Lượng tin tức quá lớn, để nàng tiêu hóa chút đã.
Khối thân thể này không phải thân thể vốn có của nàng, mà là thân thể của Hạm Đạm phong chủ Thanh Trúc phong. Vài ngày trước đó đối phương bế quan lại tẩu hỏa nhập ma, bị nàng nhân cơ hội chiếm lấy thân thể. Những ngày không thể nhúc nhích, linh hồn vẫn thanh tỉnh.
Nàng cũng mất vài ngày mới có thể tiếp thu việc này.
Tới hôm nay mới thức dậy.
Khiếp sợ là điều tất nhiên, nhưng đối với Lý Hạm Đạm mà nói, càng nhiều hơn là kinh hỉ.
Tuy không thể tỉnh dậy ở thế giới nguyên bản của mình, nhưng vẫn sống lại theo một phương thức khác.
Chết tử tế không bằng còn sống!
Chỉ là, hình như hơi bị hố...
Một nữ phụ trong truyện của nàng, 《 Thiên Đạo 》. Đối thủ một mất một còn của nữ chính, nữ chính chỉ hận không thể giết chết nàng cho sảng khoái.
Hồi trước lười đặt tên, nên dứt khoát đặt tên mình.
Vận mệnh của nguyên chủ (11) cực kỳ thảm hại. Tuy vào đoạn trước nguyên chủ hành hạ nữ chính chết đi sống lại, nhưng vẫn mất đi vị hôn phu của mình và một loạt người thầm mến nàng.
Đám nam nhân không có mắt kia toàn đi thích nữ chính.
Đoạn sau...... Tuy còn chưa viết đến đó, nhưng cũng do nữ chính giết chết.
Lúc viết đột nhiên vui vẻ, thử cho chết hoả táng.
Không được, nàng vất vả lắm mới sống lại một lần nữa, không muốn lại chết trong tay nữ chính. Phải biết từ lúc đầu đến khi nữ chính thành ma nàng viết đến mấy trăm chương, nhưng tuyến thời gian mới có mười mấy năm thôi a.
┗( t﹏t )┛ Chỉ trách thời gian quá dài a.
Lý Hạm Đạm thầm nghĩ, đùi vàng trong truyện này là nữ chính, kiểu nào cũng không được đắc tội nữ chính.
Bà lão tiến vào, thấy nàng đang ngẩn người, săn sóc hỏi một tiếng.
Lý Hạm Đạm lấy lại tinh thần, hơi mở to mắt, hỏi: "Đồng Mông ở đâu?"
Hiện tại nàng chỉ biết mình nhân lúc nguyên chủ tẩu hỏa nhập ma mà đoạt xá thành công.
Không biết cốt truyện đã phát triển đến tình trạng gì. Nếu còn chưa bắt đầu, nàng có thể đối đãi thật tốt, làm nữ chính cảm nhận được tình thương và ánh sáng rực rỡ ~
Nữ chủ là một thánh mẫu, miễn là chưa hắc hóa, hết thảy đều còn cơ hội...
Bà lão trả lời: "Đang ở bên ngoài chịu phạt. Phong chủ ngươi đã nói mưa chưa dứt thì không được đứng lên."
Lý Hạm Đạm: w(Д)w
Tình thương và ánh sáng rực rỡ hoàn toàn không có, nữ chính đang tích góp giá trị hắc hóa (12) đây a!
1.2
Nàng xoa xoa huyệt vị, cảm thấy càng thêm đau đầu. Tại sao lại trọng sinh vào lúc này cơ chứ. Thật là xui xẻo!
Trong nguyên văn sư phụ và Đồng Mông vào đúng lúc này mà nảy sinh khoảng cách.
Đồng Mông vốn là đệ tử có thiên phú cao nhất Thanh Trúc Phong. Lại được vị hôn phu của nguyên chủ – Bình Bạch Lang nhất kiến chung tình (13), thậm chí không tiếc phá huỷ hôn ước với Lý Hạm Đạm.
Điều này khiến cho Đồng Mông bị nguyên chủ xem là cái gai trong mắt, lúc đang bế quan, nàng còn bởi vậy mà bị tâm ma xâm chiếm, khí huyết không lưu thông, hao tổn tu vi...
Trong mắt người khác, quan hệ của hai người họ đã như nước với lửa.
Nhưng Đồng Mông vốn trung thành, tính tình lại cực kỳ tốt.
Vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, tuy trong lòng chán ghét, nhưng lễ tiết giữa thầy trò vẫn rất quy củ. Mỗi ngày sáng thăm chiều hỏi, xử lý công việc trong phong gọn gàng ngăn nắp, hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn.
Nhưng vẫn không chịu nổi người theo đuổi nhiều như heo.
Bình Bạch Lang si tình Đồng Mông, mỗi khi sư phụ cố ý gây khó dễ, hắn sẽ đến đây cầu tình, ra tay giúp đỡ.
Năm lần bảy lượt khiêu khích điểm mấu chốt như vậy, dẫn tới sư phụ ghen ghét dữ dội, cuối cùng trong đại hội Linh Kiếm ép Đồng Mông tẩu hoả nhập ma.
Người nào đó mới xuyên qua, yên lặng phun tào trong lòng, thói đời này chỉ sợ đồng đội ngu như heo thôi a.
Lý Hạm Đạm cảm thấy vũng bùn này quả nhiên rất khó vớt.
Lúc trước nàng chỉ đơn thuần ngược rồi lại ngược, Lý Hạm Đạm vì vị hôn phu bỏ rơi, mà trút hết cơn giận lên người Đồng Mông.
Bây giờ ở trong thân thể này, Lý Hạm Đạm cảm thấy trong não mấy người ở Thanh Trúc Phong này đều có mấy cái động rất lớn a (14). Bị lão công bỏ rơi, di tình biệt luyến (15) sang nữ tử khác, sao không phế hắn luôn đi?
Đuổi theo đối tượng mà Bình Bạch Lang nhất kiến trung tình để trả thù thì có cọng lông ích lợi nào a!
Nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, Lý Hạm Đạm chậm rãi mở to mắt, nhẹ giọng hỏi: "Quỳ bao lâu rồi?"
"Được năm canh giờ rồi." Bà lão trả lời.
Lý Hạm Đạm thấy đã quỳ lâu như vậy, lập tức cường ép mình đứng dậy. Mưa ở Thanh Trúc phong hại người đến cỡ nào, sao nàng không biết được?
[ Cơn mưa này dù nhỏ, lại như kim châm lạnh buốt liên tục rơi xuống, một khắc cũng không ngừng. Còn chưa đi dưới mưa, đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương của nó. ]
—— Trích 《 Thiên Đạo 》
Lúc trước chỉ thấy viết thế này rất thích, viết thành cốt truyện ngược nữ chính cực kỳ nặng, viết vô cùng tàn nhẫn.
Mà hiện giờ, Lý Hạm Đạm chỉ vừa ra khỏi cửa, đã nghênh đón một trận gió lạnh quất tới. Dù có linh khí của tu sĩ Kim Đan hộ thể vẫn cảm nhận được sự sắc bén lạnh băng của cơn gió...
"Khụ khụ khụ..." Vết thương cũ chưa lành, Lý Hạm Đạm ho khan vài tiếng.
Bà lão cầm dù bước tới. "Phong chủ, cẩn thận thân thể của người.''
"Không sao..." Lý Hạm Đạm nhận dù, không để nước mưa tiếp xúc với thân thể, nhẫn nại chịu đựng cổ họng đau rát, nói với người đang quỳ trong viện: "Hôm nay, thế thôi."
Mưa tí tách nhỏ giọt.
Đối phương mặc một bộ y phục trắng toát, xuất trần thoát tục, tóc đen ẩm ướt dính trên người, cúi đầu không nói. Cả người đều có khí chất thanh nhã, giờ phút này đang kiên cường lấy tu vi hộ thể, như một đoá hoa Bạch Liên ôn nhu lại cứng cỏi, thật khiến người đau lòng.
Đồng Mông nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, tựa như không thể tin được.
Bàn tay nằm trong ống tay áo, gắt gao siết thành nắm tay. Nếu nàng không nhớ lầm, kiếp trước sau khi mình ngất xỉu, Bình Bạch Lang ra mặt cầu tình, Lý Hạm Đạm mới buông tha cho mình.
Lúc trước nàng quỳ gần một ngày một đêm, chỉ còn một hơi thở nhỏ nhoi. Cứ tưởng đời này vẫn như vậy, bây giờ, làm sao lại, vượt ra ngoài dự tính rồi?
Nàng ngẩng đầu lên, Lý Hạm Đạm mới thấy rõ tướng mạo của nàng, trong lòng có chút rối loạn.
Đồng Mông thật sự rất đẹp.
Trong nguyên văn cũng nhắc tới, Lý Hạm Đạm không tiếc lời dùng gần một ngàn chữ miêu tả tướng mạo của nàng.
Mắt chứa thu thủy (16), mũi cao nhỏ hẹp, môi như ngậm ngọc... Phảng phất như đã thoát khỏi thế tục, cao cao tại thượng, tiên nhân không dính khói lửa nhân gian.
Thanh linh (17) cao ngạo, khóe mắt chân mày chứa đầy ý lạnh. Nhưng khuôn mặt còn mang theo vẻ thuần khiết, như tờ giấy trắng không bị nhiễm bẩn, sạch sẽ thuần khiết.
Tác giả có lời muốn nói:
Ta tưởng là vẻ đẹp hài hòa...... Không ngờ còn có vẻ chết người.
**Nếu bạn không nhớ từ chú thích ấy nằm ở đoạn nào: Trên máy tính, ấn Ctrl+F (hoặc "Tìm..." trên thanh công cụ) rồi nhập từ cần tìm để tìm từ trong trang. Trên điện thoại, bằng ứng dụng Chrome hoặc Trình duyệt thì nhấn vào dấu ba chấm phía trên bên phải (hoặc trái màn hình), nhấn "Tìm trong trang", nhập từ cần tìm. Còn trên ứng dụng WordPress thì 1 là bạn chịu khó lướt đi tìm, 2 là vào Chrome hoặc Trình duyệt đọc :v
Giải thích:
(1) Nữ tần là chỉ những trang truyện online dành cho nữ. Nó là trang truyện xuất hiện sớm nhất trong số những web truyện tiếng Trung, thường chia làm ngôn tình cổ đại (cổ ngôn) và ngôn tình hiện đại (hiện ngôn). Hơn 70% người đọc trên nữ tần là nữ sinh đang đi học.
(2) "Thanh lưu" = nước chảy trong suốt, đại khái là chỉ đức hạnh cao thượng
(3) "Sue" trong Mary Sue = Vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, toàn năng, vạn người mê, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu...
(4) NP (dùng trong tiểu thuyết) = N people = 1 nữ vs nhiều nam/1 nam vs nhiều nữ/1 nam vs nhiều nam/ 1 nữ vs nhiều nữ :v Có thể ám chỉ quan hệ yêu đương hay quan hệ trên giường.
(5) Vẽ mặt = phản kích, trả thù.
(6) Hộ lý là người phụ trách giúp đỡ bệnh nhân tại bệnh viện trong những việc như ăn uống, đại tiểu tiện, tắm giặt, và trông nom vệ sinh phòng bệnh.
(7) Linh phong = núi có nhiều linh khí.
(8) Phong chủ = Chủ nhân của ngọn núi.
(9) Đạo tâm (theo Baidu):
1. Chỉ lòng nhân ái, chính nghĩa, lễ nghi, trí tuệ và lương thiện trời sinh của con người (nhân, nghĩa, lễ, trí, thiện chi tâm), có quan hệ trực tiếp với "lòng người", đạo tâm mà thắng, lòng người sẽ thiện, đạo nghiệp càng sâu; và ngược lại.
2. "Đạo" đại biểu cho quy luật của thế gian. Cái gọi là "Đạo tâm" chính là theo đuổi quy luật tối cao của thế gian.
3. Nghĩa hẹp của đạo tâm trong tiểu thuyết tu tiên là "tại sao lại tu đạo", mục tiêu và ý nghĩa khi tu tiên. Nghĩa rộng là chỉ con người ai cũng có ý nghĩa để sinh tồn.
(10) Chủ phong = Ngọn núi lớn nhất/cao nhất/ngọn núi chính.
(11) Nguyên chủ/Nguyên thân = Chủ nhân nguyên bản của thân thể.
(12) Hắc hóa = Tinh thần, tâm hồn thay đổi theo chiều hướng xấu.
(13)"Não động" là chỉ "Trên đầu bị thủng một cái động (một lỗ) rất lớn, phải dùng sức tưởng tượng và lực YY siêu cường mới nhồi đầy", là chỉ sức tưởng tượng quá phong phú, bay cao bay xa bay không thấy lối về của một người.
(14) Nhất kiến chung tình = Vừa gặp đã yêu a.k.a yêu từ cái nhìn đầu tiên.
(15) Di tình biệt luyến đại khái là đã yêu một người, nhưng sau đó không còn yêu nữa mà có một tình yêu mới.
(16) Thu thủy = Nước mắt mùa thu (ví với đôi mắt của người phụ nữ).
(17) Thanh linh = Thanh: Trong sạch, yên tĩnh; Linh = Linh hoạt, khéo léo.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đang trong thời gian chờ xét duyệt, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi sự đồng ý từ chủ blog.