/b:if> Rosien's Blog: CTNOCXPKP - Chương 33

Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2017

CTNOCXPKP - Chương 33

Editor: Hôm bữa có một bạn nhắn tin gợi ý cho mình là đổi cách gọi NDT và MDTT để không bị nhầm lẫn, mình thấy cũng có lý, thế nên chương này bắt đầu gọi NDT là 'hắn', MDTT là 'y' (NDT hơi mặt dày nên gọi là hắn, còn MDTT thì kiệm lời nên gọi là y :v). Còn mấy chương trước thì mình sẽ sửa từ từ ‾∨‾
Chương 33: Xà Văn đồ đằng (4)
Edit: Trường Ca
Beta: Vu Vu
Nguồn: Đào Hoa Cư
"Ý ngươi là..." Mộ Dung Trường Tình hơi kinh ngạc, nói: "Chẳng lẽ căn bản không hề có thổ phỉ, mà là Dương gia đại nữ tế tự trông tự trộm, sau khi trộm đồ, lại đổ tội lên đầu thổ phỉ?"
Nghê Diệp Tâm vỗ tay cái bốp, nói: "Ngươi không thấy là, cái này cũng có khả năng hay sao? Bằng không thì tại sao vào thời điểm diễn ra vụ án, thổ phỉ Đại Hồ Tử cư nhiên lại ngồi tù ở nơi xa như vậy."
Mộ Dung Trường Tình nói: "Lời của ngươi quả thực là có đạo lý."
Nghê Diệp Tâm còn nói: "Có rất nhiều tính khả thi, vậy nên ta muốn đi xem Trường Sinh khố trước đã, dù sao đó cũng coi như là nơi bắt đầu mọi chuyện. Ta luôn cảm thấy việc thổ phỉ cướp sạch Trường Sinh khố rất kỳ quái."
Hai người đi trên đường, lúc này mặt trời đã xuống núi, chợ cũng sắp thu quán, không ít người đến người đi, đều mang đồ chuẩn bị về nhà, nhìn qua vẫn rất náo nhiệt.
Nghê Diệp Tâm nói: "Nơi này phồn hoa hơn nhiều so với nơi ở của sư đệ ngươi."
Mộ Dung Trường Tình cũng không yêu thích nơi náo nhiệt cho lắm, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, Nghê Diệp Tâm đi ở phía sau, đột nhiên chạy lên vỗ một cái lên eo Mộ Dung Trường Tình.
"Làm gì?" Mộ Dung Trường Tình mặt không cảm xúc hỏi.
Nghê Diệp Tâm vẫn tự nhận là cao thủ võ công, thực ra ngay lúc hắn đuổi theo, Mộ Dung Trường Tình đã nhận ra, nếu không phải do y kiềm chế, tuyệt đối sẽ theo bản năng ném hắn đi.
Nghê Diệp Tâm vỗ xong liền cười, nói: "Có phải Ngọc Mễ luôn quấn bên hông của ngươi? Hôm nay nó không đi cùng ngươi nha."
Ngọc Mễ không đi theo, Nghê Diệp Tâm vui vẻ muốn chết, như vậy sẽ không bị Ngọc Mễ bất thình lình mà dọa hắn rồi.
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng lại cười không có ý tốt, nói: "Ngọc Mễ? Ở lại trong nha môn."
"A?" Nghê Diệp Tâm nói: "Ngươi thấy bộ dạng của nó hung dữ như vậy, có dọa sợ bộ khoái quan sai trong nha môn hay không a."
Mộ Dung Trường Tình vẫn giữ nụ cười không có ý tốt, nói: "Không đâu, Ngọc Mễ chỉ thích chơi với Bạo Mễ Hoa."
Nghê Diệp Tâm: "..."
Nghê đại nhân lập tức quay người muốn chạy, hắn đột nhiên cảm thấy Bạo Mễ Hoa nhà mình ở trong mơ cũng phải dữ nhiều lành ít.
Mộ Dung Trường Tình kéo lại cổ áo sau lưng Nghê Diệp Tâm, nói: "Đi đâu?"
Nghê Diệp Tâm nói: "Đi về cứu Bạo Mễ Hoa a, nó còn nhỏ như vậy, còn chưa trở thành cảnh khuyển uy vũ hùng tráng đâu."
Mộ Dung Trường Tình nói: "Đi, bớt nói nhảm, mau tra án đi. Bằng không ta sẽ kêu Ngọc Mễ nuốt luôn Bạo Mễ Hoa."
Nghê Diệp Tâm nói: "Mộ Dung đại hiệp, ngươi đã nghe qua cố sự rắn hổ mang nuốt hết con dê đầu đàn rồi bị bội thực đến chết chưa? Ngươi xem Ngọc Mễ của ngươi nhỏ nhắn như vậy, nuốt Bạo Mễ Hoa tuyệt đối sẽ bị bội thực."
Mộ Dung Trường Tình nói: "Phải thử mới biết."
Nghê Diệp Tâm: "..."
Hai người nói một hồi liền đi tới Trường Sinh khố, là một cửa tiệm rất lớn, luôn có người lui tới.
Y phục của bọn hắn đều ngăn nắp, đặc biệt là Mộ Dung Trường Tình, vừa vào cửa chưởng quầy liền chú ý. Nhưng hai người cũng không đến để xem đồ, mà đến để tra án.
Vụ việc Trường Sinh khố bị cướp đã qua lâu rồi, chưởng quầy không ngờ được còn có quan gia tới đây hỏi thăm, nhưng vẫn giữ thái độ tốt lành nói với hai người.
Nhưng mà bị cướp sạch, mất không ít đồ, chuyện này cũng không vẻ vang, nên tất nhiên chưởng quầy cũng không muốn nói nhiều.
Chưởng quầy nói đó là chuyện cách đây đã lâu, mặc dù Trường Sinh khố cũng lớn, nhưng so với những sinh ý khác của Dương gia, cũng không tính là cái gì, nên sinh ý nhỏ này liền giao cho Dương gia đại nữ tế quản lý, Dương đại tiểu thư không hề hỏi qua.
Hôm ấy chưởng quầy thức dậy sớm, hắn tới Trường Sinh khố lúc sáng sớm, chuẩn bị xem lại sổ sách khoản làm thế nào rồi, kết quả vừa đi tới cửa, phát hiện đã xảy ra chuyện, nói là Trường Sinh khố bị cướp, đại nữ tế còn bị thương, đang hôn mê bất tỉnh.
Chưởng quầy nói: "Ta không thấy đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Trường Sinh khố thật sự đã bị móc rỗng, hơn nữa còn vỡ nhiều thứ lộn xộn, đồ vật không thể lấy đi đều bị đập nát hết, ai da."
Chưởng quầy nói lúc hắn lại đây thời điểm không thấy đại nữ tế, đã bị đuổi về quý phủ trị liệu đi. Nói là một cái gia đinh phát hiện trước đại nữ tế.
Đêm hôm ấy đại nữ tế không về nhà, Dương gia đại tiểu thư tỉnh lại lúc nửa đêm, phát hiện phu quân còn chưa trở lại, còn không nói hôm nay muốn đi đâu. Vậy nên Dương gia đại tiểu thư đứng lên, sai gia đinh đi tìm người ở những nơi phu quân nàng thường hay lui tới.
Sau đó gia đinh tìm được đại nữ tế trong Trường Sinh khố, nói là đại nữ tế bị thương toàn thân, nằm trong vũng máu, bên người đều là đồ bị đập nát, vô cùng đáng sợ.
Tình huống cơ bản là như vậy, chưởng quầy cũng không biết nhiều hơn.
Nghê Diệp Tâm hỏi: "Đồ vật bị đập nát có ghi chép lại không?"
"Có, có." Chưởng quỹ nói: "Sau khi xảy ra chuyện, ta sửa sang lại sổ sách, đưa cho Dương đại tiểu thư xem. Nhưng vì lúc đó người vẫn còn hôn mê bất tỉnh, đại tiểu thư không có tâm tình để xem, tổn thất không ít tiền, đại tiểu thư cũng không nói gì."
"Lấy cho ta xem một chút được không?" Nghê Diệp Tâm nói.
Chưởng quỹ đi lấy sổ sách, nhanh chóng giao cho Nghê Diệp Tâm một quyển sách dày cộp.
Nghê Diệp Tâm mở ra xem, thật là hoa cả mắt, rõ là cái gì cũng có, đồ sứ ngọc khí châu báu đồ trang sức.
Chưởng quầy vừa thấy sổ sách kia liền vô cùng tiếc hận, bộ dáng bóp cổ tay*, nói: "Vốn có rất nhiều bình sứ lớn không tồi, mới bày ở trong góc bên kia, nhưng đều rất lớn, phỏng chừng là thổ phỉ không có đủ nhân thủ, chỉ có hai người, không thể mang đi, nên mới đập phá hết, thật sự là rất đáng tiếc. Đúng rồi, bên kia còn có mấy đồ cổ, cũng đã bị đập phá, nhiều thứ như vậy mà còn dư lại không được bao nhiêu."
* Như đã giải thích lúc trước, "bóp cổ tay" là "khiến người ta tiếc hận".
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng lật xem, đột nhiên ngừng tay, nói: "Chưởng quầy, Xà Văn chủy thủ này có dáng vẻ thế nào?"
Bởi vì hiện tại trong đầu Nghê Diệp Tâm toàn là Xà Văn đồ đằng, cho nên hắn thấy hai chữ Xà Văn liền căng thẳng tinh thần, không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Mộ Dung Trường Tình vẫn đứng bên cạnh nhìn Trường Sinh khố, chợt nghe thấy Nghê Diệp Tâm nói vậy, cũng đi tới cúi đầu kiểm tra.
Trên sổ sách quả thật có ghi chép một cái Xà Văn chủy thủ, nhưng lại không viết tình huống cụ thể, hoàn toàn không tường tận.
Chưởng quầy nhìn thoáng qua, nói: "Nha nha, cái này à, là một chủy thủ bình thường, đã rỉ sắt, được bao trong một tấm da, nhìn không ra hình thù gì, ngay cả cái bao cũng không có. Đây là do ta thu, mấy năm trước, lúc ta còn không phải là chưởng quầy, nhận được cái này."
Tuy rằng Xà Văn chủy thủy này không có khả năng liên quan đến việc điều tra của bọn họ, nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn để cho chưởng quầy tỉ mỉ nói một lần, chỉ sợ sẽ bỏ sót cái gì.
Chưởng quầy hồi tưởng lại một hồi, mới cẩn thận nói cho bọn họ nói về đến. Nói là người mang chủy thủ đến đây là một công tử trẻ tuổi, cách ăn mặc cũng không tệ, quần áo ngăn nắp mỹ lệ, lúc đó chưởng quầy còn tưởng là có đại khách nhân đến.
Sau khi chiêu đãi một phen, người kia bảo là muốn cầm đồ, rồi lấy ra một Xà Văn chủy thủ như vậy. Chưởng quỹ vừa nhìn thấy, lòng cũng nguội xuống, không phải là đồ tốt gì, chủy thủ phổ thông, còn loang lổ rỉ sét, mũi chủy thủ cũng cong lại, không biết có thể cầm chém thứ gì, nói tóm lại là, không đáng mấy đồng tiền.
Chưởng quầy cũng không muốn nhận, nhưng công tử kia vừa mở miệng, vừa muốn đổi chủy thủ này lấy một trăm lạng.
Chưởng quầy khoa trương trừng hai mắt, giơ một ngón tay, nói: "Một trăm lạng, không phải bạc, mà là vàng!"
Nghê Diệp Tâm nói: "Vậy ngươi cảm thấy đây là đồ tốt?"
Chưởng quầy nói: "Ta cảm thấy hắn đang lừa gạt ta."
Lúc ấy chưởng quầy có chút mất hứng, cuối cùng không muốn làm sinh ý này, lúc này công tử mới mềm giọng, nói không cần một trăm lạng cũng được.
Chưởng quầy cười lạnh, nói: "Cuối cùng chủy thủ này ta chỉ cho hắn mấy tử nhi (??) mà thôi, hắn cũng không nói gì, chỉ để ở nơi này, nói là sau ba năm sau sẽ tới lấy đi."
"Nên hắn cũng không tới lấy đi, đúng không?" Nghê Diệp Tâm nghe chưởng quầy nói, liền hỏi.
Chưởng quầy gật đầu, nói: "Theo như ta tính toán, việc này đã qua gần năm năm, vị công tử kia không chưa từng xuất hiện qua. Ta nghĩ hắn căn bản sẽ không tới lấy, theo ta thấy, những phối sức trên người hắn, tùy tiện một khối ngọc bội, phiến trụy (quạt giấy) đều có giá trị không nhỏ, làm sao mà thiếu mấy tử nhi này được? Chỉ sợ là do không muốn, lại thấy ném đi thì hơi lãng phí, cho nên mới ném tới chỗ này của ta."
Nghê Diệp Tâm lại hỏi: "Chưởng quầy, ngươi có thể vẽ sơ qua hình dàng của chủy thủ được không?"
"Chuyện này... Chuyện này hơi khó." Tuy rằng chưởng quầy nói như vậy, nhưng vẫn là cầm giấy và bút mực vẽ cho Nghê Diệp Tâm một bức.
Kỹ thuật vẽ của chưởng quầy thực sự rất kém cỏi, Nghê Diệp Tâm cầm tờ giấy kia rời đi cùng với Mộ Dung Trường Tình, vừa đi vừa xem, cười nói: "Cứ đùa, ngươi nhìn bức vẽ của chưởng quầy, nói giống cũng chẳng giống như Kim Xà kiếm (*), quanh co."
"Kim Xà kiếm?" Mộ Dung Trường Tình cau mày hỏi.
Nghê Diệp Tâm nói: "Không có gì không có gì, ta suýt chút nữa đã quên là ngươi không hiểu. Từ khi còn bé ta thường hay lén lút trốn trong chăn đọc tiểu thuyết võ hiệp."
"Ăn cơm."
Nghê Diệp Tâm còn đang xem bức vẽ Xà Văn chủy thủ trong tay, lại nghe thấy Mộ Dung Trường Tình nói vậy, liền phát hiện người ở bên cạnh đã biến mất, quay đầu tìm kiếm, Mộ Dung Trường Tình đã đi vào một tửu lâu.
Nghê Diệp Tâm mau chóng đuổi theo, nói: "Mộ Dung đại hiệp, chúng ta không đi về nha môn ăn cơm tối sao?"
Mộ Dung Trường Tình lạnh lẽo liếc hắn một cái, nói: "Ta chưa bao giờ ăn cơm quan phủ."
Nghê Diệp Tâm bừng tỉnh đại ngộ, cùng Mộ Dung Trường Tình ngồi xuống một bàn.
Hai người ngồi xuống, Mộ Dung Trường Tình gọi món ăn, Nghê Diệp Tâm chỉ lo ăn, ngược lại xem phẩm vị của Mộ Dung Trường Tình liền biết y cũng chú ý tới món ăn, không cần lo cơm nước ăn không ngon.
Nghê Diệp Tâm nhìn hồi lâu, không nhìn ra cái gì, liền cẩn thận gấp giấy lại, bỏ vào trong ngực mình, còn vỗ vỗ.
Hắn vừa ngẩng đầu, liền phát hiện Mộ Dung Trường Tình đang xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Nghê Diệp Tâm uống một ngụm trà, lấy một đôi đũa từ trong ống đũa, nắm trong tay chà xát, nói: "Mộ Dung đại hiệp, thật ra ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi một chuyện."
"Cái gì?" Mộ Dung Trường Tình nói.
Nghê Diệp Tâm nói: "Lúc trước thời điểm chúng ta mới gặp mặt, ngươi đang tìm đồ vật trong nhà Tần lão gia, rốt cuộc ngươi muốn tìm cái gì vậy?"
Mộ Dung Trường Tình cũng rót cho mình một ly trà, nói: "Không liên quan tới ngươi."
Nghê Diệp Tâm nói: "Tuy rằng không liên quan tới ta, nhưng ta cảm thấy ngươi không tìm được."
"Rắc rắc..."
Mộ Dung Trường Tình suýt chút nữa bóp nát tách trà, hiển nhiên là bị Nghê Diệp Tâm chọc trúng nỗi đau.
Nghê Diệp Tâm nói: "Thật ra ngươi có thể nói cho ta nghe, ta sẽ tìm giúp ngươi. Trước đây mẫu thân ta có nói với ta, khi gặp phiền phức mọi người phải cùng nhau nghĩ biện pháp mới có hiệu quả, giống như chiếc đũa này."
Nghê Diệp Tâm còn đang chà xát đôi đũa trong tay, như cái đại dao động tựa nói: "Ngươi xem một chiếc đũa rất dễ bẻ gãy, nhưng một bó đũa to lại khác, có bẻ thế nào cũng không bẻ được, đây chính là lực lượng của đoàn thể."
"A..."
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng châm chọc, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung đại hiệp thong dong vươn tay, lấy ra tất cả đũa trong ống, nắm trong tay, sau đó nhẹ nhàng đặt trên bàn đập một cái.
"Ba!"
"Rầm —— "
Cả một bó đũa đều đứt đoạn, hẳn là bị nội lực bẻ gãy, bàn không hề động đậy chút nào.
Nghê Diệp Tâm: "..."
Nghê Diệp Tâm im lặng hơn nửa ngày, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: "Mộ Dung đại hiệp, ngươi làm hỏng đũa phải bồi thường."
Hết chương 33.
(*) Kim Xà kiếm là một vũ khí trong truyện – tiểu thuyết võ hiệp của tác giả , là một trong tam bảo trấn giáo của Ngũ Độc giáo. Hình ảnh:
 Hình ảnh:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đang trong thời gian chờ xét duyệt, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi sự đồng ý từ chủ blog.